“Ha ha, ai dám rót rượu cho đội trưởng chúng ta chứ, còn không sợ bị đánh à!”
Lão Từ cười khà khà. Trước kia còn có người dám ỷ vào thân phận lãnh đạo mà ép anh uống rượu, kết quả bị anh bóp cổ, bẻ trật cằm, rót rượu cho vào thẳng phòng cứu thương luôn.
Thế rồi vị “Thái Tuế” quá xá bạo lực, tàn nhẫn lại lạnh lùng kia bị cấm túc. Nhưng đừng nói tướng quân Trần bao che cho con, chỉ nhìn bối cảnh và chiến công của anh khi ấy, ai dám làm khó anh chỉ vì chuyện cỏn con như uống rượu chứ?
Từ đó về sau, không một ai dám khiêu khích đội trưởng Vinh nữa. Ai cũng biết đội trưởng là người đã nói là làm, nói không uống thì ai khuyên cũng không uống, không nể mặt mũi bất kỳ ai. Lão Từ ôm bả vai đội trưởng nhà mình, ánh mắt đầy sự tiếc nuối…
“Tự dưng thấy nhớ anh quá, cũng không biết sau này bao giờ mới có thể gặp lại đội trưởng được nữa.”
Vinh Cẩm Thiêm duỗi tay đẩy mặt của anh ấy ra xa, mặt không đổi sắc nói: “Rảnh rỗi cũng đừng có học cách nói chuyện của Trần Thần, mắc ói.”
Tên này, vừa phát hiện không thể đánh lại anh thì lập tức tìm cách làm anh mắc ói. Cả ngày cứ làm vẻ như nhớ thương anh sâu sắc khó rời lắm, cứ như anh thật sự có một chân với bọn họ vậy. Còn người thật sự có một chân với anh, lại chưa từng nói “nhớ” một lần nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT