Nghe câu trả lời của cậu bé, Thương Kiến Diệu chợt nghiêng đầu, nhìn về phía nó.
Im lặng nhìn chằm chằm hai ba giây, Thương Kiến Diệu đột nhiên nở nụ cười, một lần nữa đưa ánh mắt về phía màn hình tinh thể lỏng phía trước.
"Hóa ra cháu là Tiểu Xung à," hắn phấn khởi hỏi. "Vậy cháu có biết một bà lão đội mũ len màu sẫm không? Bà lão mặt đầy nếp nhăn, mặc váy dài len dạ màu đen ấy."
Tiểu Xung nghiêm túc điều khiển tay cầm, chơi game, thuận miệng đáp: "Biết ạ. Bà ấy là người tốt, khi còn sống, bà ấy luôn giúp cháu trông chừng, không cho ai làm phiền cháu. Hì hì, cháu nói với bà ấy là cháu thích yên tĩnh chơi đùa, đọc sách, không muốn người khác ồn ào đến cháu, bà ấy liền làm y như vậy."
Thương Kiến Diệu nhìn hình ảnh trò chơi, vẻ mặt không mấy hiểu rõ: "Bà ấy có thể nghe hiểu lời cháu nói sao?"
"Chú không phải cũng nghe hiểu được sao?" Tiểu Xung cảm thấy câu hỏi của đối phương thật kỳ lạ.
"Cũng đúng." Thương Kiến Diệu gật đầu nhẹ, lại đồng ý với lời của cậu bé. "Bà ấy chết rồi, vậy không còn ai giúp cháu trông chừng nữa à?"
"Có chứ..." Tiểu Xung vừa trả lời liền ngậm miệng lại, sự chú ý dồn hết vào trò chơi trước mắt.
Thương Kiến Diệu chỉ thấy hình ảnh dường như trở nên kịch liệt hơn một chút. Đợi đến khi "trận chiến" đột nhiên xuất hiện kết thúc, Tiểu Xung mới tiếp tục nói: "Còn có mấy chú, mấy dì, mấy anh, mấy chị đang giúp cháu trông chừng. Họ định kỳ còn làm vệ sinh, bảo trì, còn đưa cháu ra ngoài cưỡi ngựa để cháu hít thở không khí trong lành, à, chú có thấy con mèo của cháu không? Cháu nhặt được một con mèo hoang, còn nuôi nó cả một ao cá nữa, giỏi không ạ?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT