Thẩm Độ lúc này cười nói: "Vậy cùng nhau đi, nhớ cẩn thận..."

Hắn chưa nói dứt lời, ngẩng đầu nhìn trần nhà, ra hiệu Thương Kiến Diệu cẩn thận.

"Khu sinh hoạt" mỗi tầng lầu đều lắp đặt camera giám sát, nhưng số lượng không nhiều, chỉ ở những giao lộ quan trọng và khu vực công cộng trong phòng.

So với đó, dù là "Khu nội sinh thái" hay "Khu nhà xưởng", số lượng camera giám sát đều nhiều hơn rất nhiều, nhưng vẫn kém xa "Khu nghiên cứu" và "Khu quản lý".

Thương Kiến Diệu theo ánh mắt Thẩm Độ, nhìn ngã tư phía trước, cười nói: "Nó có lẽ căn bản không mở."

"Cũng đúng." Thẩm Độ vậy mà đồng tình với lời của Thương Kiến Diệu.

Bởi vì trong nội bộ công ty, tình trạng tương tự quá phổ biến, thỉnh thoảng lại xuất hiện tin tức về việc thiết bị nào đó đã hư hỏng từ lâu, không thể sử dụng, bình thường chỉ còn lại đó giả vờ hoạt động.

Nghe nói điều này có liên quan đến sự hỗn loạn khi một phần nhân loại may mắn sống sót vội vàng rút vào các tòa nhà dưới lòng đất vào thời điểm thế giới cũ bị hủy diệt.

Hơn nữa, tân lịch đã là năm 46, việc một số thiết bị hư hỏng là điều hết sức bình thường. Các dây chuyền sản xuất tương ứng có thể vì thiếu tài nguyên, kỹ thuật thất truyền, không có tài liệu... mà chưa thể tái kiến thiết, nên không thể thay thế hay sửa chữa.

"Tuy nhiên, vẫn phải cẩn thận một chút, công ty quản lý rất nghiêm ngặt chuyện tín ngưỡng." Thẩm Độ dặn dò một câu, cầm đèn pin, đi về phía trước.

Đến giao lộ, hắn tắt đèn pin, dùng cách tựa vào vách tường cẩn thận di chuyển, rẽ sang bên phải.

Thương Kiến Diệu theo sau hắn, một lần nữa đưa mắt về phía camera giám sát trên trần nhà ở ngã tư.

Ở đó có một điểm đỏ đang chậm rãi nhấp nháy.

Thương Kiến Diệu nhìn điểm đỏ, đột nhiên nâng hai tay, nắm hai bên gò má, kéo khóe miệng lên.

Hắn làm một khuôn mặt quỷ.

Sau đó, hắn xoa xoa các cơ mặt bị đèn pin rọi qua, bắt chước Thẩm Độ, tựa vào vách tường di chuyển.

Sau một lúc rẽ ngoặt như vậy, Thẩm Độ dừng lại trước cửa phòng số 35 khu A.

Hắn lập tức nâng tay trái, gõ nhẹ ba lần.

"Tân sinh như nhật." Trong phòng vọng ra một giọng nói cố ý trầm thấp.

Thẩm Độ vươn cổ về phía trước, dùng giọng trầm thấp tương tự đáp lại: "Sinh mệnh nặng nhất."

Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng sau mở ra, ánh sáng mờ nhạt chảy tràn, nhẹ nhàng lung lay.

"Đây là?" Nữ tử mở cửa nhìn thấy Thương Kiến Diệu phía sau Thẩm Độ.

Nàng chừng ba mươi tuổi, rõ ràng đã trải qua cải tiến gen, lông mày đen thẳng, mũi cao thẳng, khóe mắt hất lên, vừa xinh đẹp lại có nét riêng.

Thương Kiến Diệu tiến lên một bước, thành khẩn nói: "Con lần đầu tham gia. Thẩm thúc thúc dẫn con tới."

Lông mày hơi nhíu của nữ tử dần dần giãn ra, nàng trầm ngâm nói: "Thì ra là giáo hữu mới."

Nàng liếc nhìn hai bên, nhường đường: "Mau vào đi, đừng để người khác nhìn thấy."

Thẩm Độ thấy nữ tử này chấp nhận thân phận của Thương Kiến Diệu, lại không chút nghi ngờ, liền nhanh chân bước vào phòng, thuận tay tắt đèn pin.

Thương Kiến Diệu theo sát phía sau, nhìn quanh một lượt, thu toàn bộ cảnh tượng trong phòng vào mắt.

Căn phòng đó lớn hơn căn hắn đang ở không ít, hơn nữa tận cùng bên trong bức tường còn có một cánh cửa, chứng tỏ có phòng ngủ phụ, phòng vệ sinh hoặc nhà bếp nhỏ.

Điều này khiến Thương Kiến Diệu nghĩ đến ngôi nhà trước kia của mình, cho thấy chủ nhân căn phòng này hoặc là cả hai vợ chồng đều từ D4 trở lên, hoặc là có một người đạt cấp tổ trưởng D7.

Phòng ngoài rộng khoảng hai mét rưỡi, sâu gần năm mét, tận cùng bên trong bức tường kê một tủ quần áo, một tủ chén, và cách hai món đồ gia dụng này một cái tủ đầu giường là một chiếc giường đôi lớn. Giường đặt ngang, ở phía chân giường chừa lại lối đi nhỏ dẫn vào phòng trong.

Bên ngoài giường lớn là ghế bành, ghế vuông, ghế đẩu, bàn trà, bàn đọc sách, và bộ sofa vải tạo thành một phòng khách nhỏ.

Lúc này, trên bàn trà đốt hai cây nến, tạo ra ánh sáng mờ nhạt, xung quanh ngồi không ít người, có nam có nữ, có già có trẻ.

Thương Kiến Diệu không đếm kỹ, nhưng nhìn dáng vẻ ngồi chật kín, cảm thấy ít nhất có mười người.

"Tiểu Thương, trước hết làm đăng ký." Nữ tử mở cửa không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ tay bìa mềm.

Thương Kiến Diệu nhận cây bút máy, viết tên mình vào trang trống mà đối phương mở ra.

"Cô biết tôi?" Hắn hiếu kỳ hỏi.

Nữ tử kia cười nói: "Khi cha mẹ con ở đây, chúng ta tạm coi như hàng xóm. Nhưng con chắc không nhớ ra cô đâu, con có thể gọi cô là Lý a di."

"Vâng, Lý a di." Thương Kiến Diệu không chút khách khí.

"Được rồi, mau vào ngồi đi, 'Người dẫn đạo' sắp giảng đạo." Nữ tử họ Lý chỉ vào một chiếc ghế đẩu trống.

"Cô ngồi đâu?" Thương Kiến Diệu lễ phép hỏi.

"Cô có thể ngồi cạnh giường." Nữ tử họ Lý mỉm cười đáp.

Thương Kiến Diệu không hỏi thêm nữa, đi vài bước sang bên cạnh, ngồi xuống.

Khoảng hai ba phút sau, cánh cửa dẫn vào phòng trong mở ra, một bóng người bước ra.

Thương Kiến Diệu hoàn toàn không xa lạ gì với bóng người này, chính là Nhậm Khiết, Nhậm a di mà hắn đã gặp vào buổi chiều tại "Trung tâm hoạt động", nhân viên cấp D3 phục vụ "Ủy ban chiến lược" của công ty.

Lúc này Nhậm Khiết vẫn mặc bộ quần áo trong bằng polyester đó, nhưng đổi sang chiếc quần dài màu xám. Trên khuôn mặt xinh đẹp có thể nhìn thấy chút dấu vết thời gian, biểu cảm thánh thiện và đoan trang.

Nàng đi đến giữa giường lớn, tủ quần áo và tủ chén, quét mắt một lượt về phía đám đông.

"Tiểu Thương?" Nàng liếc thấy Thương Kiến Diệu đang ngồi thẳng.

Thương Kiến Diệu đứng dậy, tiến lên hai bước, chào hỏi: "Nhậm di, con vừa đăng ký xong. Thẩm thúc thúc dẫn con tới."

Đôi mắt Nhậm Khiết khẽ lay động, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó, nàng nở nụ cười: "Thì ra là vậy, đã thông qua khảo sát rồi. Ngồi đi."

Đợi đến khi Thương Kiến Diệu ngồi xuống lần nữa, nàng nhìn chăm chú vào đám đông, mở lời nói: "Đã có giáo hữu mới tham gia, vậy ta vẫn xin giới thiệu sơ lược về giáo đoàn của chúng ta."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu nhiệt liệt vỗ tay.

Thẩm Độ và những người khác hoặc quay đầu, hoặc nghiêng người, dùng ánh mắt mờ mịt tương tự nhìn về phía hắn.

Nhậm Khiết chắc hẳn đã nghe nói Thương Kiến Diệu là người có tính cách khá "nhảy thoát", nàng sững sờ một chút, bật cười nói: "Không cần như vậy, đây đâu phải là cuộc họp lớn của công ty."

Nàng ngừng hai giây, sau khi Thương Kiến Diệu dừng lại, trầm giọng nói: "Tất cả chúng ta ngồi đây, kỳ thật đều chưa từng rời khỏi công ty, chưa từng thật sự đặt chân lên mặt đất. Chúng ta nắm giữ tình hình Đất Xám chỉ từ những gì công ty phát thanh, tài liệu giảng dạy giới thiệu, và lời mô tả của nhân viên 'Bộ an toàn' xung quanh, mà những điều này đều đã được kiểm duyệt nghiêm ngặt trước đó. Chúng ta cũng không thực sự hiểu rõ Đất Xám, tựa như chúng ta chưa từng thật sự nhìn thấy bầu trời."

Ánh mắt nàng quét một lượt, dừng lại trên khuôn mặt Thương Kiến Diệu: "Chúng ta biết sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, trải qua một thời gian rất dài hỗn loạn và tranh chấp, nhân loại cuối cùng đã tái lập trật tự ở một số khu vực, có tân lịch. Chúng ta cũng biết bóng tối vẫn bao trùm Đất Xám, vùng đất trật tự đối với khu vực hỗn loạn, khu không người, các loại núi hoang dã, giống như những hòn đảo trong sách giáo khoa đối với biển cả. Ô nhiễm, biến dị, nạn đói như thủy triều, từng đợt từng đợt kéo đến, vô cùng vô tận."

"Nguy hiểm nhất chính là vô tâm bệnh, hay còn gọi là bệnh hóa thú trong tài liệu giảng dạy. Cho đến ngày nay, chúng ta vẫn chưa nắm được cơ chế phát bệnh và quy luật lây truyền của nó. Chúng ta và những người xung quanh, có lẽ thức dậy sau giấc ngủ, liền thoái hóa thành 'dã thú' thật sự, không thể giao tiếp, chỉ còn bản năng săn mồi."

Nhậm Khiết thở phào, tiếp tục nói: "Đây là những gì chúng ta biết, vậy những gì chúng ta không biết là gì? Là vì sao thế giới cũ bị hủy diệt, là vì sao trật tự mới có thể được tái lập."

"Trên Đất Xám, giữa rất nhiều người, lan truyền một lời đồn đại như vậy: Một số hành vi của thế giới cũ đã chọc giận thần minh, thế là bị các Thần hủy diệt. Những người còn sống sót đã vượt qua khảo nghiệm, nên được các Thần cứu vớt."

"Lời đồn đại này có một phần là thật, cũng có một phần là giả."

"Thật là, trên thế giới này quả thực tồn tại một nhóm thần linh, các Thần cùng nhau chấp chưởng tuế nguyệt, phân biệt quản lý các tháng khác nhau, nên được tôn xưng là 'Chấp Tuế'. Đương nhiên, cũng có người gọi các Thần là 'Chí nhân', 'Tuế thần', 'Thương thần', 'Cứu chủ', 'Vãng thế họa sĩ', 'Hiện thế chủ tế'."

"Giả là, 'Chấp Tuế' không phải vì bị chọc giận mới hủy diệt thế giới cũ, đây chỉ là một kết quả tất yếu của sự phát triển bình thường. Sinh mệnh cao quý và thần thánh, nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ mất đi, thế giới cũng vậy. Điều này giống như năm cũ kiểu gì cũng sẽ đi đến cuối năm, chuẩn bị bước vào năm mới."

"Giáo đoàn của chúng ta được gọi là 'Sinh mệnh tế lễ', tín ngưỡng vị 'Chấp Tuế' đặc biệt nhất trong số đó, là 'Tư Mệnh' cai quản tháng mười hai. Thần là cuối năm, nhưng cũng tượng trưng cho năm mới đến. Thần là kẻ hủy diệt thế giới cũ, cũng là người mở ra thế giới mới."

Nhậm Khiết giảng đến đây, trừ Thương Kiến Diệu, tất cả mọi người còn lại đều cùng nhau đưa hai tay ra, làm động tác ôm ấp hài nhi, nhẹ nhàng lay động: "Cuối cùng rồi sẽ quy về Tư Mệnh."

Thanh âm của bọn họ trầm thấp nhưng rõ ràng, hòa quyện vào nhau, vang vọng khắp căn phòng.

Nhậm Khiết nhìn Thương Kiến Diệu, tiếp tục nói: "Thế giới mới kỳ thật còn chưa đến, hiện tại chính là giai đoạn thần linh khảo nghiệm chúng sinh. Chỉ cần thành kính tín ngưỡng Tư Mệnh, đem mình phó thác Tư Mệnh theo cách tế lễ, mới có thể tiến vào thế giới mới, đồng thời thoát khỏi luân hồi tuế nguyệt, đạt được vĩnh sinh, không còn thống khổ."

"Ca ngợi Ngài khoan dung!" Các giáo chúng lại một lần khẽ động hai tay, trầm thấp mở miệng.

Thương Kiến Diệu học động tác của bọn họ nói: "Ca ngợi Ngài khoan dung."

Nhậm Khiết hài lòng gật đầu, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta chính thức bắt đầu giảng đạo. Giáo đoàn Sinh mệnh tế lễ của chúng ta, sùng bái sinh mệnh, kính sợ cái chết, cho nên coi trọng nhất sự tân sinh và tang lễ. Hôm nay nội dung chính là liên quan đến tân sinh."

Thương Kiến Diệu ngồi thẳng lưng, cùng mọi người xung quanh, lắng nghe rất nghiêm túc.

Giọng nói của Nhậm Khiết dần dần trở nên dịu dàng, biểu cảm càng thêm thánh khiết: "Chúng ta nên để hài nhi nằm ngửa chìm vào giấc ngủ; chúng ta nên để hài nhi tập thói quen chơi đùa ban ngày, ngủ ban đêm; chúng ta nên khẽ hát ru khi hài nhi chìm vào giấc ngủ; chúng ta nên nghiêm túc phân biệt tiếng khóc của hài nhi: ngắn ngủi trầm thấp, lúc cao lúc thấp là đói; kịch liệt là tức giận; đột nhiên lớn tiếng, vô cùng sắc bén, rồi lại kéo dài, biến thành tiếng r*n rỉ nhẹ nhàng, là đau đớn..."

"Chúng ta nên vỗ nhẹ lưng hài nhi, để bé tống khí trong bụng ra... Chúng ta nên nâng gáy hài nhi khi ôm bé... Chúng ta tất phải nuôi dưỡng bằng sữa mẹ..."

Ánh mắt Thương Kiến Diệu dần dần đờ đẫn, miệng hơi mở ra, không thể khép lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play