Hàn Vọng Hoạch không phải đợi quá lâu, chỉ khoảng năm sáu phút sau, một người phụ nữ bước vào cửa hàng rượu tư nhân này.
Nghiêm Miểu giơ tay phải lên, ra hiệu một chút: "Bên này."
Hàn Vọng Hoạch quay theo nhìn, nhìn rõ diện mạo người đến. Nàng còn rất trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người hơi lùn, chắc không đến một mét sáu, ngũ quan không xinh đẹp cũng không xấu, có nét mềm mại đặc trưng của người Đất Xám.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Hàn Vọng Hoạch chú ý đến sắc mặt của người phụ nữ này không được tốt lắm, thân hình nhỏ nhắn gầy gò, mang lại cảm giác yếu ớt không khỏe mạnh do bệnh tật. Nàng để tóc ngắn, làn da ngăm màu lúa mì, mặc áo phông cộc tay màu đen, hai chân đi một chiếc quần dài vải thô màu lam, chân đi đôi giày mũi to màu nâu. Toàn bộ trang phục rõ ràng đều được tìm thấy từ phế tích thành phố của thế giới cũ, không có vá víu hay rách nát gì, nhưng rất cũ kỹ.
Người đến đi đến bên cạnh Nghiêm Miểu, đối diện với Hàn Vọng Hoạch, chậm rãi ngồi xuống. Từ dáng đi, Hàn Vọng Hoạch không nhận ra nàng có bệnh nan y. Đồng thời, hắn cũng phát hiện bên hông người phụ nữ này cộm lên, hẳn là giấu một khẩu súng lục.
"Giới thiệu một chút." Nghiêm Miểu vừa cười vừa nói, "Tăng Đóa, người hiến tặng nội tạng tự nguyện, ha ha, ta cũng không biết có phải tên thật hay không, cũng không cần biết, dù sao cũng chỉ là một danh hiệu thôi."
Hắn chợt nói với Tăng Đóa: "Lão Hàn, hắn chỉ báo họ, không nói tên, ta cũng rất khó xử, chỉ có thể gọi như vậy. Mọi người đều là người Đất Xám, không cần quá câu nệ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play