Nghe Thương Kiến Diệu trả lời, Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng đều bật cười, ngay cả Bạch Thần cũng không nhịn được cong môi. Tên này tự dìm hàng mình cũng thật nhiệt tình!
"Trương Khứ Bệnh nghe cũng hay đấy chứ." Tưởng Bạch Miên trêu chọc một câu, rồi chuyển hướng: "Để tôi gọi điện hỏi bên đó xem camera giám sát rốt cuộc nhìn thấy gì."
Vừa dứt lời, nàng đã cầm điện thoại trên bàn, bấm một dãy số. Kết nối xong, nàng đơn giản kể lại chuyện Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng gặp phải đêm qua, rồi đưa ra câu hỏi của mình.
Sau đó, nàng thỉnh thoảng "Ừ" một tiếng lắng nghe đầu dây bên kia kể, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
"Quả nhiên đúng như tôi nghĩ." Cuối cùng, nàng cúp điện thoại, nói với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng: "Trong camera giám sát căn bản không có người cởi trần chạy bộ. Thương Kiến Diệu đúng là có dừng lại trước phòng số 23 một lúc, dường như đang nói chuyện với ai đó, nhưng căn phòng đó căn bản không có người ở. Người của Bộ Quản Lý Trật Tự sáng nay đã mở căn phòng mục tiêu ra, bên trong thiếu dấu vết hoạt động của con người."
Thương Kiến Diệu nhẹ nhàng gật đầu, nửa ngửa người, giơ hai tay lên, đầy cảm xúc đáp lại: "Khắp nơi ảo mộng, cần gì nghiêm túc?"
"Cậu cảm thấy là do ảo giác gây ra?" Tưởng Bạch Miên suy tư nói, "Vấn đề tinh thần của cậu lệch về hướng khác, về lý thuyết sẽ không xuất hiện ảo giác, nghe nhầm các loại tình huống. Hơn nữa Tiểu Hồng lúc đó cũng ở bên cạnh cậu, cậu ấy là người bình thường, càng không thể đột nhiên nhiễm bệnh."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT