Bạch Thần lập tức giảm tốc độ mô tô hạng nặng, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Hơn trăm mét phía trước, có một bức tường màu đỏ nâu kiên cố, nó dường như kéo dài sang hai bên, rồi ngoặt về phía sau ở tận cùng tầm mắt của Bạch Thần, như muốn bao kín cả một khu vực.

Phần lớn gạch của bức tường này cũ kỹ và loang lổ, nhưng cũng có một số viên trông rất mới, như thể vừa được nung trong vòng một năm trở lại đây.

Trên đỉnh và bên ngoài tường đều giăng đầy những tấm lưới sắt gỉ sét, chỉ có một con đường duy nhất có thể đi qua.

Giữa lưới sắt và bức tường, phía sau bức tường, vài cái giá gỗ dựng đứng, trên đó đều có những người gác cổng ăn mặc lôi thôi, kiểu dáng lộn xộn đang cầm súng tuần tra, trực ban.

Người cảnh báo Bạch Thần là lính gác đứng trên cái giá gỗ cao nhất. Hắn mặc bên trong một chiếc áo lót màu vàng cứng cáp, bên ngoài khoác một chiếc áo bông màu xanh đen, trông rất xù xì và cồng kềnh.

Người lính gác này vác một khẩu súng tự động, tay cầm một vật phẩm màu đen như cây bút.

Vật phẩm này bắn ra một tia sáng màu đỏ, chiếu vào phía trước Bạch Thần, tạo thành một điểm nhỏ.

Bạch Thần dừng mô tô, tháo mũ bảo hiểm, cố gắng buộc mái tóc ngắn vừa qua tai ra phía sau.

Nàng cố ý thể hiện thân phận nữ giới của mình.

Việc này không phải để quyến rũ hay dụ dỗ ai, mà là để đối phương bớt căng thẳng, thoải mái hơn một chút.

Nàng rất rõ ràng, ở trên Đất Xám, ở những nơi không có nhiều trật tự, dù cho súng ống có thể kéo mức độ nguy hiểm của nam nữ giới xuống cùng một cấp độ, cũng không thể thực sự san bằng sự chênh lệch giữa hai bên trong phương diện này.

Dù là xét về thể trạng, hay tính xâm lược, đàn ông vẫn nguy hiểm hơn phụ nữ.

Một người lạ là nam giới dễ gây ra hoảng sợ hơn nhiều so với nữ giới.

Những năm tháng lang thang trên vùng hoang dã, Bạch Thần luôn thể hiện hai trạng thái khác nhau: Khi cần thăm dò phế tích, đi săn dã ngoại, xuyên qua khu vực tương đối nguy hiểm, và giao dịch với một số băng cướp, nàng sẽ giấu tóc dài, làm mặt đen, thay đổi trang phục để trông như một người đàn ông; khi nàng đến gần khu dân cư có trật tự nhất định, hoặc liên hệ với những thợ săn di tích đến từ các thế lực lớn, quan tâm hơn đến thông tin và tư liệu thế giới cũ, nàng sẽ thể hiện thân phận nữ giới.

Cho đến khi được “Pangu Sinh Vật” thu nhận, đã có sức mạnh, nàng cuối cùng có thể cắt một kiểu tóc ngang tai, không dài không ngắn theo ý thích của mình.

Sau khi đặt mũ bảo hiểm ở vị trí trước người, Bạch Thần để mô tô hạng nặng chậm rãi tiếp tục tiến về phía trước.

Trong quá trình này, điểm sáng màu đỏ kia vẫn luôn lắc lư phía trước nàng, thỉnh thoảng rơi xuống mô tô của nàng. Điều này biểu thị đối phương đã nhắm bắn, không hề chủ quan.

Khi khoảng cách giữa hai bên rút ngắn còn ba mươi mét, Bạch Thần nghiêng mô tô, một chân chống xuống đất, lớn tiếng hô:

“Tôi đến tìm Điền Nhị Hà – trấn trưởng Điền!”

Nàng lặp lại hai lần, không nói thêm gì nữa, kiên nhẫn chờ đợi. Người lính gác trên giá gỗ thì tách ra một người, dọc theo tấm ván gỗ dốc mà đạp bước xuống.

Năm sáu phút sau, một lão già xuất hiện trên đỉnh tường.

Hắn đội một chiếc mũ lông xù màu xanh đậm, trông như úp một cái bát úp lên đầu.

Thái dương hắn có tóc trắng rất rõ ràng, hốc mắt lõm sâu, khuôn mặt gầy gò, những chỗ có thể mọc nếp nhăn đều chi chít nếp nhăn, trông rất già nua.

Tuy nhiên, đôi mắt màu nâu đậm của hắn vẫn sáng rõ, tinh thần quắc thước, chính là trấn trưởng Điền Nhị Hà của khu dân cư này.

Hắn mặc áo thun trắng ngả vàng, khoác một chiếc áo vét nhăn nhúm đầy vá víu, bên ngoài là một chiếc áo khoác quân đội màu xanh rộng thùng thình, dài hơn dáng người hắn một chút, rõ ràng không hợp.

Phần dưới cơ thể hắn là quần nỉ lông màu vàng đậm, bên trong không biết còn nhét bao nhiêu lớp quần khác, trông rất cồng kềnh.

Điền Nhị Hà nhìn về phía Bạch Thần, nghiêm túc phân biệt mấy giây.

“À…” Hắn dường như nhận ra đối phương, nhưng khi định chào hỏi thì lại phát hiện Bạch Thần cách quá xa, mà bản thân đã không thể lớn tiếng la lên như trước nữa.

Hắn vội vàng quay đầu, giận dữ nói với lính gác bên cạnh:

“Đưa loa cho ta!

“Thật là, chẳng có chút thông minh nào!”

Người lính gác ấm ức đáp lại:

“Loa của ông hết điện từ lâu rồi, gần đây lại không đổi được pin cùng loại.

“Tôi, tôi có thể giúp ông hô…”

Điền Nhị Hà suy nghĩ một chút nói:

“Giúp ta hô: Bạch nha đầu, một năm nay chết đi đâu rồi? Ta còn tưởng ngươi bị dã thú ăn thịt rồi!”

“Bạch nha đầu…” Người lính gác bừng tỉnh đại ngộ, “Là Bạch Thần thường đến trước kia sao?”

“Không phải nàng thì còn ai nữa? Ta đã hơn bảy mươi rồi, mắt càng ngày càng kém mà còn nhận ra được, ngươi cái tên tiểu tử mới hai mươi này, sao lại mù lòa thế?” Điền Nhị Hà liếc người lính gác một cái, mắng hai câu.

Tất cả mọi người trong khu dân cư này đã quen với tính tình của Điền Nhị Hà, người lính gác cũng không bận tâm đến lời quở trách vừa rồi, chỉ lẩm bẩm hai câu:

“Nàng đẹp hơn trước nhiều… Không nhìn kỹ sao mà nhận ra được…”

Không đợi Điền Nhị Hà trừng mắt nhìn hắn, người lính gác này giật giọng, lớn tiếng hô:

“Bạch nha đầu, một năm nay chết đi đâu rồi? Ta còn tưởng ngươi bị dã thú ăn!”

Biểu cảm của Bạch Thần bất giác dịu lại, nàng lớn tiếng đáp lại:

“Đi đến nơi khác rồi.

“Trấn trưởng, tôi đến đổi ít đồ!”

Nơi này gọi “Thủy Vi trấn”. Bạch Thần nghe Điền Nhị Hà nói, tên trấn bắt nguồn từ trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, do bốn mặt được bao quanh bởi nước mà có tên.

Trải qua sự hủy diệt của thế giới cũ, những cuộc hỗn chiến kéo dài, và nhiều lần thảm họa địa chất, các dòng nước lân cận đã trở thành một phần của Đầm Lầy Lớn, điều này đã cung cấp một bức tường phòng thủ tự nhiên cho Thủy Vi trấn, mang lại sự bí mật đầy đủ.

Chỉ có cư dân của Thủy Vi trấn và những vị khách mà họ từng mời, mới có thể tìm thấy những con đường trông như bị bao phủ bởi bùn nước trong Đầm Lầy Lớn, để đến được nơi này trong môi trường mê cung.

So với những khu dân cư thường xuyên phải di chuyển, Thủy Vi trấn có nguồn nước sạch, có không ít đất canh tác, đã tồn tại ở đây từ khi thế giới cũ bị hủy diệt.

Điền Nhị Hà vốn định lớn tiếng trò chuyện vài câu, còn chưa kịp mở miệng, cổ họng đã ngứa ran, không nhịn được ho khan hai tiếng.

“Vào đi, vào đi.” Hắn bất đắc dĩ khoát tay.

Người lính gác bên cạnh lập tức hô:

“Vào đi! Vào đi!

“Giao súng cho người ở cổng!”

“Bốp!” Điền Nhị Hà đánh hắn một cái:

“Ai bảo ngươi thêm câu sau đó?

“Bạch nha đầu là người có thể tin được!”

“Nhưng nàng đã một năm chưa từng đến.” Người lính gác cứng cổ đáp lại.

Điền Nhị Hà trầm mặc hai giây, không nói thêm gì nữa, quay người đi xuống giá gỗ.

Bạch Thần không hề kháng cự, giao khẩu súng ống đang vác, vũ khí đeo kèm súng ngắn, cùng với chiếc mô tô hạng nặng kia, toàn bộ cho người lính gác ở cổng lớn.

Cánh cổng lớn bằng sắt đen lập tức mở rộng.

Điền Nhị Hà đã đợi ở đó, dò xét Bạch Thần từ trên xuống dưới vài lần, haha cười nói:

“Trông có vẻ gần đây sống không tệ lắm, trước kia đúng là một nha đầu bùn đất.”

Bạch Thần bản năng cụp mắt xuống:

“Có đoàn đội thu nhận tôi.”

Điền Nhị Hà suy tư nhẹ nhàng gật đầu:

“Không tệ, không tệ.”

Hắn không tiếp tục chủ đề này, tiện miệng hỏi:

“Người máy của ngươi đâu? Cái con tên 35 ấy.”

Tầm mắt Bạch Thần hơi rủ xuống, sau một giây nói:

“Hỏng rồi.”

Điền Nhị Hà lập tức trầm mặc.

Mấy giây sau, hắn hít vào một hơi, như thể vừa rồi không có giao lưu gì hỏi:

“Ngươi muốn trao đổi thứ gì?”

“Một vài linh kiện ô tô…” Bạch Thần thần sắc như thường đáp lại.

“Dừng! Đừng nói với ta cụ thể là cái nào, ta cũng không hiểu, ta trực tiếp dẫn ngươi đi xem, chọn một chút đi.” Điền Nhị Hà cười ngắt lời Bạch Thần.

Hắn xoay người, dẫn Bạch Thần, đi sâu vào thị trấn.

Thị trấn này không lớn, hoàn toàn khác với khái niệm trấn trong thế giới cũ.

Bạch Thần liếc mắt nhìn, đầu tiên nhìn thấy là ba tòa nhà ba tầng ở xa xa. Các tòa nhà không cao, nhưng rất dài, mỗi tầng đều được chia thành nhiều phòng.

Ba tòa nhà này không song song, mà xếp thành hình chữ “Phẩm” (品) ngược, nghiêng.

Theo Bạch Thần được biết, ở đây, những người có nhà vệ sinh riêng hoặc có phòng ở từng tầng đều là thành viên của đội vệ trấn và gia đình họ. Đồng thời, những người có kỹ thuật quan trọng cũng có thể được phân phòng, ví dụ như người biết sửa súng ống, hoặc người nắm giữ kỹ thuật nông nghiệp từ thế giới cũ.

Hai bên chữ “Phẩm” có hai nhà vệ sinh công cộng lớn được xây dựng. Phía trước chữ “Phẩm” có một quảng trường nhỏ xây bằng xi măng, ra bên ngoài quảng trường nhỏ là ba quảng trường song song, nền đất không lớn.

Hai bên các quảng trường đều có một dãy nhà cấp bốn, chúng cách tường rào không xa, thuộc về cư dân nguyên bản của Thủy Vi trấn – với số lượng dân cư của Thủy Vi trấn, phần lớn người dân đều có thành viên trong đội vệ trấn, nếu không thì không đủ để duy trì đội vệ trấn.

Trên bốn quảng trường, có vô số căn nhà được dựng lên lộn xộn, có nhà đất, có nhà gạch, cũng có lều vải.

Những kiến trúc này đến từ những kẻ lang thang hoang dã được Thủy Vi trấn tiếp nhận trong bao năm qua, hoặc là những thành viên ban đầu đã phạm pháp.

Lúc này, mặt trời vẫn còn trên bầu trời, hoàng hôn còn xa mới đến, một phần cư dân Thủy Vi trấn vẫn đang lao động ở ruộng phía sau thị trấn, một phần khác thì theo hình thức tiểu đội đi săn, chỉ có số ít người ở lại trấn.

Họ bước ra từ những căn nhà chen chúc, từng cặp mắt tò mò nhìn qua những tấm kính vỡ vụn, điểm chung là: mặt không quá sạch sẽ, tóc khô héo dầu mỡ, quần áo không đồng bộ, cũng chưa chắc phù hợp với vóc dáng, nhưng ánh mắt sáng hơn hẳn những kẻ lang thang hoang dã mà Bạch Thần từng gặp ở những nơi khác.

“Trấn trưởng, ông, ông gần đây thân thể thế nào?” Bạch Thần không để ý đến những ánh mắt nhìn chằm chằm, há miệng, hỏi một cách không quen.

Điền Nhị Hà cười tự giễu nói:

“Cũng tạm, chỉ là càng ngày càng sợ lạnh, ngươi nhìn, mùa đông còn chưa tới mà đã phải mặc nhiều thế này, à, cũng không biết có qua được mùa đông này không.”

“Chắc chắn qua được.” Bạch Thần theo sau Điền Nhị Hà, đi dọc con đường lộn xộn giữa những căn nhà, tiến đến ba tòa nhà hình tam giác.

Nàng trả lời rất chắc chắn, nhưng ngữ khí lại có chút phiêu hốt.

“Không cần an ủi ta.” Điền Nhị Hà sờ sờ cằm đầy râu ria trắng xóa, “Ta đã bảy mươi bảy rồi! Người trải qua sự hủy diệt của thế giới cũ mà sống được đến tuổi này, có mấy ai? Hơn nữa, các con ta đều không còn, dù có đợi thêm mấy năm, thực sự tìm được thế giới mới, với ta mà nói, cũng chẳng có ý nghĩa gì, ai, Nam Nam nếu còn sống, chắc cũng không kém ngươi là bao…”

“…Ít nhất phải nhìn thấy thế giới mới.” Bạch Thần trầm mặc một lúc nói.

Khóe mắt nàng liếc qua những căn nhà được dựng lên lộn xộn xung quanh, thấy cổng và cửa sổ của chúng đều chất đống chai nhựa, chai thủy tinh, giấy cứng cũ, cúc áo, vải vụn, linh kiện không biết từ đâu đến, dây cáp điện dài ngắn, nắp bình kim loại, tay cầm nút bấm không hoàn chỉnh, hộp kính có khe hở, vỏ đạn, ống nhắm, khung kính mắt gỉ sét và các thứ khác, cứ như từng bãi rác, vựa ve chai.

Điền Nhị Hà “À” một hơi dài:

“Thế giới mới… Ai biết ở đâu…

“Người trẻ tuổi có thể tin, ít nhất có được hy vọng, còn những lão già như chúng ta, thì thôi vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play