Trong doanh trại quán trọ vẫn còn một vài khách thuê, hẳn là những thương nhân buôn lậu và thợ săn di tích qua lại, nhưng Tưởng Bạch Miên không vội vàng tiếp xúc với họ. Dù sao, nơi đây cô chưa quen thuộc, mà nơi này lại thịnh hành sự cảnh giác, đối phương chưa chắc đã sẵn lòng giao tiếp, không chừng còn vì thế mà nảy sinh một số hiểu lầm không hay.
Vì vậy, sau khi kể xong lời dẫn chuyện về thế giới cũ, Tưởng Bạch Miên liền để mọi người về phòng mình, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sáng sớm ngày thứ hai, họ đơn giản dùng bữa sáng, khởi động "Lão Hỏa Kế", men theo con đường bên ngoài công viên, đi đến ven hồ.
Nơi đây đã đỗ một chiếc xe con xám xịt rất "hòa hợp" với cảnh vật, bên trong có một người đội khăn che kín đầu.
Tưởng Bạch Miên dù biết đây là phong tục do giáo phái Cảnh Giác mang tới Hồng Thạch tập, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẫn cảm thấy là lạ.
Lúc này, chiếc ampli nhỏ mà Thương Kiến Diệu yêu quý vang lên một câu hát:
"Ta đi nổ trường học..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play