Điều khiến bọn họ không ngờ tới đó là sau khi hết tiết học thứ hai của buổi chiều, Vạn Hướng Dương đã chạy đến văn phòng tìm Giang Sùng. Chàng trai cao gần một mét chín mươi, vẻ ngoài sáng sủa ấm áp dễ mến, các giáo viên dạy thể dục đều rất yêu quý cậu ta.
Có lẽ Vạn Hướng Dương không tiện mở lời, cậu ta đứng đó cả buổi mới thốt ra được một câu: “Huấn luyện viên Giang, em muốn đến đội bóng rổ.”
Giang Sùng dựa vào lưng ghế, hai tay đặt ra sau đầu, liếc nhìn Tô Nhất Xán một cái. Tô Nhất Xán cũng ngước lên, để ý đến cuộc nói chuyện giữa Giang Sùng và Vạn Hướng Dương.
Sau khi Vạn Hướng Dương nói ra câu này, rõ ràng là cậu ta đang cảm thấy mình như đã phạm sai lầm, bèn cúi thấp đầu không dám nhìn phản ứng của Giang Sùng. Một lúc sau, Giang Sùng nói với cậu ta: “Thầy sẽ đến xem giải thi đấu mùa Thu của các em, nếu em để thầy mất mặt, thì kỳ học tới phải quay lại đội tiếp tục tập luyện.”
Vạn Hướng Dương đột ngột ngẩng đầu lên, phấn khích mỉm cười, như ánh mặt trời chiếu vào mắt anh ta, khiến tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được niềm vui của chàng trai này. Cuối cùng, Tô Nhất Xán cũng phải tò mò lên tiếng hỏi: “Tiểu Vạn, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện ngoan ngoãn chạy tới đội bóng rổ thế?”
Vạn Hướng Dương mỉm cười, ngại ngùng gãi đầu: “K.D nói trong video rằng em có thể chơi được bóng rổ, em phấn khích đến nỗi cả một đêm không ngủ.”
“…” Tô Nhất Xán rối mòng mòng nhìn Giang Sùng chằm chằm, K.D là ai thế?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play