Thấy Cố Thiển Vũ không nói lời nào, Thẩm Tích Tích từ trên ghế sopha đứng lên, lề mà lề mề hướng Cố Thiển Vũ đi tới.

"Chuyện tình cảm, chờ chúng ta được cứu ra ngoài lại nói, giờ khắc này để chúng ta trở thành bằng hữu, có được hay không?" Thẩm Tích Tích chủ động hướng Cố Thiển Vũ đưa tới tay, dáng vẻ dự định hoà giải.

Cố Thiển Vũ nhìn ngón tay trắng noãn kia tính toán cùng chính mình nắm tay, khóe miệng giật một cái.

Thẩm Tích Tích đầu óc không phải có bệnh chứ?

Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc của Thẩm Tích Tích, yên lặng xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Tích Tích.

"Trước mắt tình thế cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta không thể buông xuống ân oán cá nhân sao? Chẳng lẽ nhất định khiến tên đại phôi đản kia chế giễu?" Thẩm Tích Tích ba láp ba xàm chính mình nói không ngừng.

Cuối cùng, cô ta nắm tay bản thân cổ vũ mà nói, “Cô có thể không tiếp thu tôi, dù sao tôi quyết định về sau không cùng cô ầm ĩ, chí ít trước khi chúng ta được cứu, tôi đều sẽ coi cô là bạn.”

Nói xong, Thẩm Tích Tích nằm trên giường, lầm bầm lầu bầu nói, “Tôi quyết định không ngủ sopha, tôi phải ngủ giường, tôi muốn bên cạnh cô, coi như cô cự tuyệt tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

"..." Cố Thiển Vũ.

Cô nào chỉ là mộng, cô quả thực là mộng đến nhà bà ngoại.

Thẩm Tích Tích muốn ngủ giường, mới nói như vậy?

Cô ta muốn ngủ giường mới buồn nôn ba la nói cái gì muốn cùng với cô trở thành bạn, đúng không?

Đối tượng nhiệm vụ não tàn như thế, có thể suy tính một chút trong nội tâm cô gặp bóng ma tâm lý không?

--

Sáng sớm hôm sau liền có người đem bữa sáng đưa tới.

Bữa sáng rất phong phú, sữa bò, trứng rán, bánh mì nướng, pho mát, còn có xúc xích, nhưng lượng cũng rất ít, chỉ đủ một người ăn.

"Tên kia quả nhiên không phải người tốt lành gì, hai người chúng ta liền cho chúng ta có tí đồ ăn, anh ta khẳng định sợ chúng ta sẽ chạy, cho nên mới không cho chúng ta ăn no." Thẩm Tích Tích một mặt phẫn nộ.

Cố Thiển Vũ uốn nắn, “Không phải chúng ta, chỉ có cô, đây đều bữa sáng của tôi.”

"Cô có ý tứ gì?" Thẩm Tích Tích không vui nhíu mày.

Đã thời điểm này, người phụ nữ này còn muốn nhằm vào cô ta, rõ ràng hôm qua cô ta đã đem tư thái hạ thấp như vậy, vì cái gì còn muốn làm khó cô ta?

Quá không biết tốt xấu!

Thẩm Tích Tích càng lý giải Tịch Duyên vì sao lại chướng mắt Hải Đường, nhỏ hẹp, ích kỷ, còn không nghe người ta khuyên.

Cố Thiển Vũ không lạnh không nhạt mở miệng, “Cô hôm qua ngay trước mặt của người ta nói, anh ta hạ độc trong đồ ăn, cô cảm thấy anh ta sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cô?”

Thẩm Tích Tích ế trụ.

Thật lâu, Thẩm Tích Tích giơ cằm, một mặt kiêu ngạo quật cường mà nói, “Tôi mới không ăn đồ của anh ta.”

Nhìn Thẩm Tích Tích có cốt khí như thế, Cố Thiển Vũ cười lạnh, cô ta ngược lại muốn ăn, muốn ăn lão nương cũng không chia cho cô ta.

Cố Thiển Vũ ngồi trên ghế sopha, chậm rãi bắt đầu hưởng thụ bữa sáng của mình.

Không đầy một phút, Thẩm Tích Tích danh xưng sẽ không ăn đồ của Dung Luật, cũng ngồi dậy, cầm lấy quả táo một bên bắt đầu gặm.

"..." Cố Thiển Vũ.

Ha ha, hoa quả chẳng lẽ không phải đồ của Dung Luật?

Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của Cố Thiển Vũ, Thẩm Tích Tích cường điệu, “Tôi mới không ăn đồ anh ta hạ độc, hoa quả anh ta không có khả năng hạ độc.”

Thẩm Tích Tích, để Cố Thiển Vũ luôn luôn không phải có tính tình tốt tức giận.

Thảo, thật mẹ nó muốn đánh chết não tàn tiểu biểu tạp này!

Cố Thiển Vũ đem bữa sáng toàn bộ giải quyết, đến một giọt sữa bò cũng không thừa cho Thẩm Tích Tích.

Nhìn đĩa không, cái chén không, con ngươi Thẩm Tích Tích không thể che hết thất vọng.

Đã biết người phụ nữ này tuyệt đối không hiểu được thương cảm quan tâm người khác, thế mà đem đồ ăn toàn bộ ăn sạch, thua thiệt cô ta còn nghĩ cùng với người phụ nữ làm bạn, tối hôm qua thậm chí chủ động đưa ra hoà giải.

Hừ, về sau cũng không tiếp tục muốn cùng người phụ nữ ác độc này nói chuyện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play