Nghe lão gia tử tự bản thân nơi chuyện khi còn bé, Tịch Duyên trên mặt hiện lên một tia không kiên nhẫn. Quả nhiên là già, động một chút lại cảm thán.
Lão gia tử giống như không trông thấy Tịch Duyên tâm phù khí táo, ông tiếp tục mở miệng, “Lúc ấy ba liền muốn, nếu như tiểu tử này có thể thành dụng cụ tốt nhất, nếu như mình có thể đem nó ném tới chiến trường đầy mồ hôi mà không run rẩy, chết trận cũng coi như mình sinh một anh hùng.”
"Bây giờ con xem lại dáng vẻ của mình một chút." Lão gia tử khẩu khí lập tức lãnh lệ, “Đem con ném tới chiến trường ba cũng cảm thấy mất mặt, một người làm việc xưa nay không biết tỉnh lại tự trách ngu ngốc, đi chiến trường cũng chỉ hại chết chiến hữu của mình.”
Lão gia tử cầm lấy roi để ở một bên, hung hăng hướng Tịch Duyên quất tới.
Cố Thiển Vũ vẫn luôn ở ngoài cửa phòng nghe lén, giọng nói đứt quãng của lão gia tử cùng Tịch Duyên truyền vào trong tai cô.
Cô không nghĩ tới lão gia tử một lời không hợp liền lên roi, mặc dù không trông thấy hình ảnh Tịch Duyên chịu đòn, nhưng nghe thấy Tịch Duyên âm thanh thống khổ kêu thảm thiết, Cố Thiển Vũ cũng cảm thấy rất thoải mái.
Về sau âm thanh trong phòng càng lúc càng lớn, tựa như Tịch Duyên bắt đầu phản kháng, sợ lão gia tử ăn thiệt thòi, Cố Thiển Vũ vội vàng kêu sĩ quan đứng gác ở ngoài cửa vào giúp lão gia tử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play