Cố Thiển Vũ xem Thẩm Tích Tích là không khí, đến ánh mắt cũng keo kiệt không cho cô ta.

Chờ đến phòng, Thẩm Tích Tích rốt cuộc nhịn không nổi, “Cô vừa rồi cho gọi điện cho Tịch Duyên, kia là có ý gì?”

Cố Thiển Vũ cao hơn Thẩm Tích Tích, cô nhìn sang Thẩm Tích Tích, có một loại cảm giác kiêu căng ngạo mạn.

"Đã nói rõ ràng như vậy, cô còn nghe không hiểu? Chậc, quả nhiên ngủ ngốc." Cố Thiển Vũ cười nhạo.

"Có lời cứ nói, cô làm gì luôn nhắm vào tôi, tôi đến cùng đắc tội cô chỗ nào?" Thẩm Tích Tích nhịn không được đỏ tròng mắt.

"..." Cố Thiển Vũ.

Gia hỏa này có phải khi còn bé ăn nhiều nhưng não không phát triển, cái này mẹ nó là ai đắc tội ai?

Đời trước nguyên chủ đến cùng gây nghiệt gì, đắc tội Thẩm Tích Tích? Không chỉ có bị con hàng này cướp chồng, còn trái lại bị chất vấn 'Tôi làm sao đắc tội cô', thật là buồn nôn!

Thấy Cố Thiển Vũ không để ý cô ta, Thẩm Tích Tích vành mắt càng đỏ, “Tôi đến cùng làm gì sai, để các người đối xử với tôi như vậy?”

Người phụ nữ xấu xa làm gì luôn muốn nhắm vào cô ta? Chẳng lẽ Tịch Duyên thích cô ta, là lỗi của cô ta sao?

Còn có Tịch Duyên tên đại hỗn đản, chính mình có vợ làm gì luôn quấn lấy cô ta, để cô ta bị chửi là tiểu tam, còn bị người bắt tới đây.

Càng nghĩ Thẩm Tích Tích càng cảm thấy ủy khuất, cô ta cũng không tiếp tục muốn lý Tịch Duyên ăn trong nồi nhìn trong chén hoa tâm, còn có Hải Đường người phụ nữ có ý đồ xấu.

Thẩm Tích Tích một bộ 'Toàn bộ đều là lỗi của mấy người, toàn bộ các người đều có lỗi với tôi' nhức cả trứng, Cố Thiển Vũ nhìn thật muốn đâm chết cô ta.

Bất quá Cố Thiển Vũ cũng may mắn, mấy ngày sau Thẩm Tích Tích yên tĩnh, không nói một câu với cô.

Thẩm Tích Tích mạch não rốt cục trở về tiêu chuẩn người bình thường, nhưng Dung Luật bắt đầu hóng gió, thỉnh thoảng liền trêu đùa Cố Thiển Vũ.

Nhất là hôm nay ăn xong bữa tối, Dung Luật thế mà để cho người ta nói lại cho cô một câu mập mờ không rõ.

"Ông chủ nói, cô đêm nay đừng ngủ, chờ ngài." Người đàn ông áo đen mặt không thay đổi mở miệng.

Cố Thiển Vũ khóe miệng co giật hai lần.

Đến ngu ngốc như Thẩm Tích Tích, cũng cảm thấy được Dung Luật nói câu này không thích hợp, ánh mắt cô ta phức tạp nhìn Cố Thiển Vũ.

Thẩm Tích Tích nhịn nửa ngày, vẫn mở miệng, “Tôi thật không nghĩ tới cô là người như vậy.”

Nội tâm Cố Thiển Vũ còn đang xung kích, cô bị Dung Luật câu kia ‘Ban đêm đừng ngủ, chờ tôi’, liền không muốn nghĩ, nghe thấy tiếng Thẩm Tích Tích, cô càng cảm thấy phiền não.

"Câm miệng cô lại, lại nói hươu nói vượn, lão nương để anh ta 3p chơi cùng đùa với cô." Cố Thiển Vũ hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Tích Tích một cái.

Nghe thấy Cố Thiển Vũ, Thẩm Tích Tích bị dọa đến không dám nói tiếp nữa, trong nội tâm cô ta lại nghĩ, người phụ nữ xấu xa này gương mặt bại lộ càng ngày càng nhiều, không được, cô ta nhanh chóng phải rời khỏi nơi này.

Cố Thiển Vũ không biết Thẩm Tích Tích đang suy nghĩ gì, nếu như biết cô khẳng định sẽ hừ lạnh một câu, về sau cô 'Xấu xí' gương mặt sẽ còn lộ càng nhiều.

Dung Luật càng ngày càng động kinh, để Cố Thiển Vũ có chút khủng hoảng.

Cô là tới làm nhiệm vụ, không phải đến cùng nam phụ mập mờ, việc này thật để cho người ta nhức cả trứng.

Chín giờ tối, Cố Thiển Vũ không đợi được Dung Luật, ngược lại chờ được người đàn ông áo đen.

"Thay đổi quần áo, theo tôi đi." Người đàn ông áo đen đưa cho Cố Thiển Vũ một cái túi giấy.

Cố Thiển Vũ tiếp nhận túi giấy, trông thấy bên trong có bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp, lập tức liền hỗn độn trong gió.

Cố Thiển Vũ ở trong lòng gào thét, thảo, thảo, thảo a, nam phụ có phải muốn gây sự? Anh một nam phụ, một pháo hôi, thế mà muốn ngủ cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play