Nhìn Thường Vô Thường hốc mắt hơi ửng đỏ, Lê Kiều khẽ cười, rồi lắc đầu nói: “Đại nhân không cần cảm tạ ta, ngài có thể mời mọi người uống rượu ăn thịt, vậy ta cũng muốn vì những nam nhi nhiệt huyết của Đại Thịnh làm chút gì.”
“Đáng tiếc năng lực cá nhân của ta có hạn, có thể làm không nhiều lắm.”
“Ngươi như vậy còn gọi là không nhiều lắm ư? Lời ngươi vừa hứa hẹn, ta nằm mơ cũng không dám nghĩ!”
Thường Vô Thường thực sự kích động đến hỏng rồi.
Hắn vẫn luôn nghĩ Lê Kiều có thể an bài mấy huynh đệ tàn tật thì an bài bấy nhiêu, hắn không ép buộc, dù chỉ an bài một người, hắn cũng đã cảm kích trong lòng.
Nhưng vừa rồi Lê Kiều nói gì?
Đó là tiên nhạc!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT