Phần 6

Tác giả: Thỏ Tử Miêu Ô

Buổi chiều vừa đúng giờ linh tu của Nguyên trưởng lão, Thẩm Cố tính toán cùng Ngụy Tử Lâm xin lỗi.

Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Ngụy Tử Lâm thế nhưng vẻ mặt hổ thẹn, liên tục nhận lỗi với hắn.

“Thẩm sư đệ, thực xin lỗi!” Ngụy Tử Lâm cúi chào Thẩm Cố một cái, “Trước đây là ta trách oan ngươi! Ta…… Ta còn làm hại ngươi bị phạt……”

“Thẩm sư đệ, ta…… Ta ta cũng cùng sư tôn ta giải thích, Trình sư huynh cũng đi cùng sư tôn nhận sai, thật, thật sự thực xin lỗi!”

Thẩm Cố hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Không có gì, dù sao sự tình đã qua đi. Thương thế của ngươi thế nào rồi?”

“Đã toàn hảo!” Ngụy Tử Lâm lập tức nói, sợ Thẩm Cố sẽ không tha thứ hắn, “Thẩm sư đệ không cần lo lắng! Ngươi…… Ngươi nhưng ngàn vạn đừng ghi thù sư huynh a!”

Tối hôm qua, hắn thế nhưng mơ thấy Tổ sư gia hồng hoài!

Quỷ hồn Tổ sư gia mặt mũi hung tợn, dọa người lắm, hắn đứng ở đó vừa động cũng không dám động.

Sau đó, bàn tay Tổ sư gia vung lên, liền đem hắn giống như xách một con gà con vậy xách lên, ném vào một bên lu dưa muối.

Hắn sợ tới mức liều mạng giãy giụa, sặc vài ngụm nước dưa muối vừa mặn vừa chua, lại phát hiện mình trở về mấy ngày trước trên khóa linh tu, một lần nữa trải qua một lần những chuyện đã xảy ra ngày đó.

Chẳng qua lần này, hắn là người đứng xem đứng bên cạnh Thẩm Cố, cũng nhờ vậy mà thấy rõ tất cả những gì đã xảy ra lúc ấy.

Sau đó, Tổ sư gia liền đem hắn xách ra ngoài, nói hôm nay nếu không được Thẩm Cố tha thứ, liền ngày ngày tới trong mộng hắn, làm hắn tắm trong lu dưa muối.

Không biết có phải ảo giác không, buổi sáng tỉnh lại hắn thật sự cảm thấy trên người mình có một mùi dưa muối.

Ngụy Tử Lâm sợ đến linh hồn nhỏ bé đều muốn bay, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, liền vội vàng đi tìm Nguyên sư tôn thuyết minh tất cả.

Cho nên, Thẩm sư huynh nhưng ngàn vạn phải tha thứ hắn a! Hắn nhưng không muốn hàng đêm ngâm mình trong lu dưa muối a!

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Cố trả lời, giọng nói nhàn nhạt.

Ngụy Tử Lâm vừa nghe tức khắc sốt ruột, túm Thẩm Cố cầu xin: “Thẩm sư đệ, ngươi ngươi ngươi…… Có thể hay không tha thứ sư huynh?”

Thẩm Cố bị quấn đau đầu, nhìn Ngụy Tử Lâm một bộ sắp khóc đến nơi bộ dáng, thở dài: “Ừm, tha thứ ngươi.”

“Thẩm sư đệ! Ta…… Ta ta liền biết ngươi rộng lượng nhất, tốt nhất!”

Ngụy Tử Lâm lau nước mắt, hắn căng thẳng kích động nói chuyện liền nói lắp, lại còn hay khóc, thật sự nhịn không được.

Thẩm Cố nhíu mày, ghét bỏ đem tay Ngụy Tử Lâm đang bám trên tay áo mình kéo ra, lùi ra rất xa.

Buổi chiều khóa linh tu thực thuận lợi, đợi đến khi chuông đồng hoàng hôn vang lên, Nguyên trưởng lão liền khiển bọn họ đi về.

Thẩm Cố thu dọn sách vở của mình, khoác áo choàng, đi ra Vọng Sơn Thư Đường.

Rẽ trái là Tĩnh Tâm Lộ, nối liền khúc chiết sơn đạo quanh co của Tiểu Tĩnh Phong, thẳng tới trúc ốc dưới chân núi; rẽ phải là Thần Hi Lộ, nối thẳng Thanh Nhã Trai nơi Trình Hoa phu phụ cư trú.

Hắn do dự một chút, đi nhanh hướng hữu đi đến.

Ba ngày sau chính là khảo hạch kiếm thuật, nếu giấc mộng của hắn là thật, Tang Khanh liền sẽ vào ngày đó vứt bỏ hắn, hoàn toàn rời đi phái Huyền Trần.

Hắn không dám đánh cược, hắn đã không chịu nổi bất kỳ thất vọng nào nữa rồi.

Trời dần tối, đèn lồng đá hai bên Thần Hi Lộ lần lượt sáng lên, Thẩm Cố dẫm lên bóng dáng bị kéo dài của mình đứng ở cửa Thanh Nhã Trai.

Cửa viện khép hờ, hắn vừa định duỗi tay đẩy cửa, một cái bóng đen gầy gò lóe ra.

“Ngươi còn tới làm gì?”

Người đứng ở cửa chính là Trình Sách.

Một thân giáo phục màu đen khiến hắn giống như một con hắc xà ngẩng cao cổ, vênh váo tự đắc.

“Về chỗ ở của ta.” Thẩm Cố nói.

“Chỗ ở của ngươi?” Trình Sách như là nghe được chuyện gì buồn cười, đột nhiên cười ha ha lên, “Đây là nhà ta, toàn bộ phái Huyền Trần đều là của ta, nơi nào có chỗ ở của ngươi?”

“Sư tôn phản đồ kia của ngươi không phải đã trở về sao? Cha ta đều cho phép hắn ở dưới chân núi, ngươi còn không mau lăn xuống núi đi!”

“Trình Sách!” Tay Thẩm Cố rũ bên người có chút run, “Ta vẫn là đệ tử phái Huyền Trần! Chưởng môn nói qua, ta chỉ cần không rời đi phái Huyền Trần, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của ta!”

“Ha ha ha, cha ta nói qua? Cha ta đó là hống ngươi, cũng chỉ có thằng ngốc như ngươi mới tin!”

Trình Sách từ trên cao nhìn xuống Thẩm Cố, từ trên mặt đất nhặt lên một cái túi vải rách ném vào người hắn: “Cầm đồ của ngươi, cút!”

Túi vải nện vào người, lại lăn xuống trên nền tuyết một bên, Thẩm Cố đành phải xoay người lại nhặt.

Trình Sách xem đến bật cười: “Sát tinh như ngươi nên sớm một chút cút đi.”

“Câm miệng!”

Thẩm Cố đột nhiên vung túi vải lên, ném về phía Trình Sách.

Sự việc đột ngột, Trình Sách bị nện lảo đảo về phía sau một chút, ngay sau đó duỗi tay nhéo vạt áo Thẩm Cố.

“Ngươi nói cái gì?”

Phẫn nộ làm bộ ngực Trình Sách kịch liệt phập phồng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Cố, mắng: “Một con chó hoang sống nhờ ở nhà ta cũng dám cắn chủ nhân?!”

Thẩm Cố siết chặt nắm tay, liều mạng chịu đựng mới không trực tiếp nện vào mặt Trình Sách.

“Ta mới không phải sát tinh!” Hắn trừng mắt Trình Sách, gằn từng chữ một nói.

“A,” Trình Sách phốc mà cười, “Ngươi không phải ai là?”

“A, đúng rồi, tối hôm qua rốt cuộc sao lại thế này? Có phải ngươi đối với giấc mơ của ta làm gì không?”

“Ngươi đang nói cái gì?” Thẩm Cố nhíu mày.

Trình Sách không để ý đến hắn, vẫn như cũ chết nhìn chằm chằm hắn xem, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn tìm được manh mối gì.

Nhưng Thẩm Cố vẻ mặt mờ mịt, hắn nhìn chằm chằm một lát đột nhiên buông tay ra.

Lực đạo trong nháy mắt biến mất, Thẩm Cố không phòng bị, lảo đảo ngã xuống đất.

“Hừ, ta biết ngươi cũng không dám!”

Trình Sách cao cao nhếch khóe miệng, một chân đá vào tim Thẩm Cố: “Mau cút! Thừa dịp ta hiện tại tâm tình tốt.”

Phanh!

Cửa lớn trước mặt hắn bị Trình Sách dùng sức đóng sầm lại.

Thẩm Cố ngồi trên nền tuyết một hồi lâu mới bò dậy, khom lưng nhặt lên túi vải trên mặt đất.

Ánh sáng mờ tối của đèn lồng kéo dài bóng dáng của hắn, lẻ loi đứng dưới gốc cây tùng cổ thụ.

Trong viện, mơ hồ truyền đến giọng nói ôn nhu của Trình phu nhân, tựa hồ là đang dò hỏi vừa mới tới là ai, có phải Thẩm Cố đã trở về không, còn hỏi hắn vì sao không tiến vào.

Nhưng rất nhanh, giọng Trình Sách vang lên: “Nương, ngài đừng động tên tiểu tử thúi kia! Hắn cầm đồ vật liền chạy, hừ, có sư phụ liền đã quên chúng ta!”

Thẩm Cố đột nhiên cảm thấy đôi mắt thật chua, hắn dùng sức hít hít mũi, cuối cùng nhìn thoáng qua cánh cửa lớn đóng chặt kia, rồi không quay đầu lại rời đi.

Tang Khanh ném mấy khối than vào bếp lò, từ giỏ trong góc tường nhặt chút khoai lang cùng hạt dẻ đặt lên bếp lò nướng, lại đem bánh nướng quân cờ đã lấy lòng từ trước cùng canh sườn củ cải đã nấu sẵn đặt lên bếp lò để hâm nóng, sau đó liền khoác áo choàng ra cửa.

Buổi sáng tiểu hài tử đi khi vẻ mặt quyết tuyệt, hắn xác thật không dám khẳng định Thẩm Cố hôm nay nhất định sẽ trở về, nhưng lỡ đâu thì sao.

Đường núi uốn lượn khúc chiết, hai bên cũng không có đèn lồng chiếu sáng, Tang Khanh giơ ngón tay đặt bên môi thổi một cái, một ngọn lửa nhỏ sáng lên ở đầu ngón tay, chiếu sáng con đường lát đá dưới chân.

Đêm đến Tiểu Tĩnh Phong phảng phất như ngủ say vậy yên tĩnh, bên tai ngoài tiếng gió ra chỉ còn tiếng bước chân xào xạc của chính mình, Tang Khanh không nhanh không chậm đi tới.

Đột nhiên, hắn dừng lại, mở rộng hai tay như là muốn đón lấy cái gì.

Ngay sau đó, một cục tuyết bọc áo choàng liền đâm vào trong lòng ngực hắn.

“Nhận được.” Đôi mắt lá liễu của Tang Khanh cong lên, nụ cười nở rộ.

Áo choàng nhung thỏ nhỏ của Thẩm Cố ướt sũng, dính thật nhiều tuyết, Tang Khanh cởi dây lưng áo choàng, nhét vào rương sách, sau đó đem tiểu hài tử đang mặc giáo phục mỏng manh bọc vào trong chiếc áo choàng lớn dày nặng ấm áp của mình.

Một tay xách rương sách cùng túi vải, một tay ôm Thẩm Cố quay về.

“Sao lại làm cả người đều ướt sũng?” Tang Khanh hỏi.

Thẩm Cố ghé vào trên vai hắn, không nói lời nào.

Tang Khanh cong cong môi, lại hỏi: “Ngươi không phải nói, tối nay không tới sao?”

“Sợ ngươi một mình ăn nhiều đồ như vậy, no chết.” Giọng Thẩm Cố rầu rĩ.

“A Cố hiểu ta.” Tang Khanh bỗng dưng cười, giống như một con hồ ly lớn mưu kế thực hiện được, “Đồ ăn đã nướng xong, đều ở trên bếp lò hâm nóng, chúng ta về cùng nhau ăn?”

Phía sau đường núi uốn lượn khúc chiết vẫn luôn kéo dài vào trong bóng tối, Thẩm Cố theo đường núi nhìn qua, thế nhưng không thấy trên Tiểu Tĩnh Phong một tia ánh đèn nào.

“Lại không nói lời nào.” Tang Khanh đợi một lát, không thấy Thẩm Cố đáp tiếng, trêu chọc nói, “Là ban ngày đều nói hết rồi, hay là chỉ với ta không có gì để nói?”

“Nhanh lên đi,” tiểu hài tử tựa hồ có chút không vui, “Ngươi lời nói thật nhiều.”

“Cũng không phải,” Tang Khanh khẽ thở dài một tiếng, “Ta một mình ở nhà ngây người một ngày, cũng chỉ có buổi tối ngươi trở về mới có thể cùng ngươi nói chuyện một chút.”

Thẩm Cố: “Hừ.”

“Cho nên, ngày mai buổi tối cũng trở về, được không?”

Đôi mắt, giống như có chút nóng.

“Ngươi nếu là……” Thẩm Cố giơ tay lau một cái, “Cảm thấy một mình quá cô đơn ta liền tới.”

“Cô đơn,” Đôi mắt lá liễu đẹp đẽ của Tang Khanh cong cong, “Ta một mình đều sắp cô đơn chết rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm Cố: Ta mới không nghĩ tới đâu, ta là sợ ngươi một mình cô đơn chết!

Tang Khanh: Không có A Cố, ta nhưng làm sao sống nổi a ~

Miêu Ô: A đúng đúng đúng đúng đúng……

Chương 8 ngươi dạy

Cửa trúc ốc bị đẩy ra, một luồng hơi thở ấm áp lẫn với hương thơm ngọt ngào của khoai lang nướng ập vào mặt.

Bụng Thẩm Cố không biết điều kêu lên.

Tang Khanh đặt người xuống ghế tre bên cạnh bàn, xoay người treo chiếc áo choàng nhung thỏ nhỏ lên, phủi đi lớp tuyết trên đó, rồi mới quay lại chuẩn bị đồ ăn cho Thẩm Cố.

Khoai lang đã nướng chín vàng vỏ, nứt ra miệng, lộ ra bên trong màu nâu dính dính và thịt dưa màu cam đỏ, hạt dẻ cũng đều nổ tung vỏ, tản mát ra hương thơm ngọt ngào.

Hắn nhặt khoai lang đã nướng xong vào một chiếc giỏ tre nhỏ nông, mang lên bàn, rồi lại bưng cả bánh nướng quân cờ cùng nồi canh sườn củ cải đã hâm nóng lên.

“Nếm thử,” Tang Khanh múc một chén canh sườn cho Thẩm Cố, “Hầm một canh giờ đấy.”

Canh hương vị rất tươi, bốc hơi nóng hổi, Thẩm Cố nuốt nước miếng, duỗi tay lấy cái muỗng trước, vẫn là khẽ nói với Tang Khanh: “Cảm ơn.”

Tang Khanh nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Ta không cần cảm ơn, gọi một tiếng sư tôn nghe thử?”

Tay Thẩm Cố đang vươn tới cái muỗng khựng lại, khô khan nói: “Tang Khanh.”

“Không lễ phép.” Tang Khanh duỗi tay nhẹ nhàng chọc một cái vào trán hắn, “Tiểu hài tử không thể gọi thẳng tên húy của trưởng bối, biết không?”

Thẩm Cố lại không để ý đến hắn, múc một muỗng canh cho vào miệng, từng ngụm từng ngụm gặm sườn.

Tang Khanh bất đắc dĩ cười cười, cũng múc một chút canh sườn uống, sau đó liền ngồi bên cạnh lột vỏ từng hạt dẻ đã nổ tung và phết lên một lớp nước đường đã được nấu kỹ.

Thịt hạt dẻ màu vàng cam óng ánh được bao phủ bởi lớp nước đường màu hổ phách, trên bếp lò phát ra tiếng xèo xèo, Thẩm Cố cắn bánh nướng, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên đôi tay thoăn thoắt của Tang Khanh.

Tang Khanh trước kia cũng không biết làm những thứ này, nhưng hiện tại làm lên lại hết sức thành thạo, Thẩm Cố đột nhiên có chút tò mò, mấy năm nay Tang Khanh rời khỏi phái Huyền Trần, rốt cuộc đã trải qua những gì?

Tiểu hài tử cắn bánh nướng ngẩn người, Tang Khanh phết xong viên hạt dẻ cuối cùng, duỗi tay quơ quơ trước mặt Thẩm Cố: “Nghĩ gì đó?”

Thẩm Cố nuốt bánh nướng trong miệng: “Ngươi chừng nào thì biết làm những thứ này?”

“Muốn biết?” Tang Khanh lật hạt dẻ trên bếp lò, nhìn về phía hắn.

“Không muốn.” Thẩm Cố thu hồi tầm mắt.

“Vậy ta lại có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Tang Khanh nói.

Hắn vừa nói, một bên đem hạt dẻ đã nướng xong nhặt vào giỏ tre nhỏ nông.

Ngón tay thon dài động tác linh hoạt bóc tách, bóc một cái, thịt hạt dẻ màu vàng kim óng ánh liền rời vỏ, từng viên một xếp thành một ngọn núi nhỏ vàng rực trong đĩa.

Tang Khanh trực tiếp đẩy đĩa đến trước mặt tiểu hài tử: “Sao quần áo làm bẩn thế kia? Đánh nhau?”

Thẩm Cố nhéo một viên thịt hạt dẻ, thơm ngọt mềm tan, vô cùng ngon.

Tiểu hài tử liên tiếp ăn vài viên, miệng lại không chút khách khí: “Ai cần ngươi lo.”

Tang Khanh chống cằm nhìn hắn: “Người ta nói ăn ké chột dạ, của cho là của nợ, ngươi đúng là kiên cường.”

Thẩm Cố nâng mí mắt, nhìn lại hắn một cái: “Ngươi dạy.”

“…… Hả?”

Tang Khanh có chút ngẩn người.

Lò đang cháy mạnh, than củi được nướng phát ra tiếng tí tách tách.

À, nhớ ra rồi.

Sớm tại khi hắn mới nhặt Thẩm Cố về, tiểu hài tử rất sợ người lạ, mỗi ngày đều không rời hắn nửa bước. Ngay cả một chút gió thổi cỏ lay, đều có thể làm tiểu hài tử sợ tới mức co rúm lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play