Có lẽ là Tang Vô Miên đang vội vàng chữa thương cho Tiêu Linh nên nhất thời không tiện kiểm soát lời bàn tán của các đệ tử trong môn. 

Cả tông môn đều xôn xao bàn tán chuyện này, cho dù các đệ tử cố tình lảng tránh Nhiếp Âm Chi, nhưng vẫn có những lời xì xào len lỏi vào tai nàng.

Thật nực cười, xem ra mọi người đều biết nàng là kẻ thế thân của Tiêu Linh, chỉ có một mình nàng là không hay biết gì. 

Ngay cả A Hoán và Trừng Bích, hai nha hoàn của nàng, cũng nghe được không ít lời đàm tiếu, tức giận chạy đến mách Nhiếp Âm Chi: 

“Tiểu thư, vì sao những sư huynh sư tỷ trong tông môn đều nói, tiểu thư là vì Tiêu Linh kia mới được Tiên Tôn thu nhận vào môn hạ?”

“Họ còn nói tiểu thư chim khách chiếm tổ, hưởng thụ đặc ân bao năm nay, giờ phải trả lại hết. Nói tiểu thư là kẻ thế thân của Tiêu Linh, Tiêu Linh đã trở về, tiểu thư loại hàng thứ phẩm này liền không lên được mặt bàn, còn có…”

Những lời sau thật sự quá tổn thương, A Hoán nói không nên lời, nàng tức đến phát khóc: 

“Tức chết ta rồi, sao trước kia chưa bao giờ nghe nói những chuyện này?”

“Trước kia, tất nhiên bọn họ không dám để chúng ta nghe thấy những lời này.” Trừng Bích nói.

Nhiếp Âm Chi trong lòng không chút gợn sóng, Vân Cấp tông quả thật đã phá không ít lệ vì nàng, trước kia nàng cũng thật sự tùy ý phô trương, chắc hẳn có không ít người muốn thấy nàng sụp đổ.

Nàng ngước mắt nhìn sang sườn mặt Trừng Bích: “Mặt ngươi sao vậy?”

Trừng Bích hơi nghiêng mặt, tránh ánh mắt nàng: “Không cẩn thận ngã xuống đất bị trầy xước.”

Nhiếp Âm Chi nhìn sang A Hoán, A Hoán tức giận nói: 

“Mới không phải, là Trâu sư huynh của Nội Sự Đường sau lưng bàn tán tiểu thư, Trừng Bích tức giận quá tiến lên nói lý lẽ, bị hắn đẩy ngã xuống đất.”

Nhiếp Âm Chi: “Tên đầy đủ.”

“Trâu Trình Hoa.”

Trừng Bích vội vàng nói: “Tiểu thư, ta không sao, thoa thuốc là được.”

“Ngươi không sao, nhưng mặt tiểu thư nhà ngươi có chuyện.”


Một đạo bạch quang bắn vào Nội Sự Đường của Vân Cấp tông, rơi trước mặt một người ở Bách Bảo Các. Trâu Trình Hoa thấy rõ người phát ra đạo triệu lệnh này, sắc mặt trắng bệch.

Bên cạnh hắn một người thấy hắn thần sắc không đúng, hỏi: 

“Trâu sư huynh, làm sao vậy? Là ai triệu huynh đi?”

“Nhiếp sư tỷ.” Trâu Trình Hoa đoán được nàng triệu mình qua là vì chuyện gì. 

Sáng sớm, hắn sau lưng nói vài câu lời nhàn rỗi, liền bị nha hoàn của Nhiếp Âm Chi nghe được, nếu không phải nàng ngang ngược, hắn cũng khinh thường ra tay với một người phàm không có tu vi.

Trâu Trình Hoa vốn nghĩ Nhiếp Âm Chi hiện tại đang tự lo thân mình không xong, không có tâm tư quản những chuyện vặt vãnh này. 

Bất quá hắn dù sao cũng là đệ tử nội môn, Nhiếp Âm Chi tổng không thể vì một nha hoàn mà làm gì hắn. 

Tuy nhiên hắn vẫn gọi một sư đệ cùng đi với mình, cùng nhau đến Chiết Đan Phong.

Hải đường ở Chiết Đan Phong bốn mùa không tàn, hương thơm thoang thoảng, giữa những đóa hoa rực rỡ là những lầu gác, đình viện tinh xảo. Nhiếp Âm Chi đến từ vùng sông nước, động phủ nàng ở cũng cố ý được xây dựng theo phong cách quê nhà.

Tu sĩ khắc kỷ phục lễ, kỵ nhất là sa vào dục vọng bên ngoài, chỉ có Nhiếp Âm Chi là một ngoại lệ. 

Trên Chiết Đan Phong có hơn mười nha hoàn người hầu, mỗi ngày đều bay ra khói bếp lượn lờ.

“Mặt Trừng Bích là ngươi làm bị thương?” Nhiếp Âm Chi mặt không biểu cảm.

Trâu Trình Hoa không để sự khinh thường trong lòng biểu lộ ra ngoài, liếc nhìn Trừng Bích một cái, chắp tay giải thích: 

“Thực xin lỗi Nhiếp sư tỷ, Trừng Bích cô nương đột nhiên lao đến, ta nhất thời không kiểm soát, không cẩn thận đẩy ngã nàng, không phải cố ý.”

Trừng Bích mím môi, không nói gì.

Trâu Trình Hoa hài lòng cúi thấp mắt.

Nhiếp Âm Chi căn bản không định nghe hắn giải thích, xoa xoa ngón tay thon dài trắng nõn, từ trên bàn vê lên một cành liễu.

Có thể khiến Trừng Bích vốn trầm ổn phải ra tay, nghĩ đến cái miệng chó của hắn chắc chắn không nói được lời hay, nàng một cước đá lật Trâu Trình Hoa, lập tức một cành liễu quất thẳng vào mặt Trâu Trình Hoa.

Cành liễu ẩn chứa kiếm khí, dễ dàng xé toạc lớp phòng ngự linh lực trên người hắn, để lại trên mặt hắn một vết thương máu chảy đầm đìa. 

Trâu Trâu Hoa ngã ngồi xuống đất ôm mặt đau đớn, lập tức bị đánh cho ngây người.

Một đệ tử Nội Sự Đường khác luống cuống tay chân: “Nhiếp, Nhiếp sư tỷ, xin sư tỷ hạ thủ lưu tình!”


[Nghiệt súc, đại tiểu thư quả nhiên kiêu ngạo quá!] 

[Không chịu nổi nửa điểm uất ức, khó trách sau này hận nữ chủ đến vậy.] 

[Loại này mà cũng làm được thế thân của Linh Linh, Tang chó thật đúng là mù mắt chó rồi.] 

[Làm ơn, trước hết đừng tiện giả được không, nữ phụ là vì nha hoàn của mình mà trút giận, tuy rằng cách làm hơi quá.] 

[A Âm làm rất đẹp, Tang Vô Miên đã chuẩn bị động thủ rồi, mau chạy đi.] 

[Chết tiệt, cái gì lung tung rối loạn, trong nguyên tác Nhiếp Âm Chi làm gì có chuyện vì nha hoàn mà ra mặt, lúc này nàng ấy hẳn là đang nghĩ cách làm sao giết chết nữ chủ mới đúng, nhân vật này có phải bị lỗi rồi không.] 

[Ha ha ha, nếu nữ phụ không tìm đường chết, vậy còn có lý do để mổ Kim Đan của nàng ấy sao.]

Nhiếp Âm Chi trong lòng buồn cười, nói như thể chỉ cần nàng tuân thủ phép tắc, nén giận, là có thể cầu được sự thương hại, là có thể được đối xử công bằng vậy. 

Huống hồ, bảo nàng đối với kẻ giả dối mà vẫy đuôi nịnh bợ, chi bằng bảo nàng đi chết đi.

Lá liễu xanh non rụng đầy đất, cành cũng đã gãy. 

Trâu Trình Hoa chật vật vô cùng, giận dữ hét: 

“Nhiếp Âm Chi, ngươi đừng tưởng mình ghê gớm đến mức nào, ngươi nhờ ánh hào quang của Tiêu sư tỷ mới có thể hoành hành như vậy. Giờ Tiêu sư tỷ đã trở lại, ngươi cũng chẳng ra gì cả, loại người như ngươi, ngay cả xách giày cho Tiêu sư tỷ cũng không xứng!”

“Ta không xứng, ngươi xứng.” 

Nhiếp Âm Chi cười khẽ, “Ta nhưng không có cho người ta xách giày mà làm chó đâu.”

“Bản tiểu thư trời sinh linh cốt, uống miếng nước cũng có thể tấn giai, nhập môn 5 năm liền tu luyện đến Kim Đan cảnh giới, ta không ra gì sao? Vậy như ngươi, chẳng phải mắng ngươi một tiếng ‘phế vật’, đều là đang khen ngươi?”

Trâu Trình Hoa ôm cánh tay bị thương, ánh mắt oán độc gần như muốn phun ra, nhưng lại không thể phản bác. 

Thiên phú của Nhiếp Âm Chi rõ như ban ngày, chính vì nàng có tư chất trác tuyệt, lại được hưởng ưu đãi, không tốn chút sức lực nào đã đạp đổ những thành tựu mà người khác phải bỏ ra hàng trăm, hàng ngàn lần nỗ lực mới đạt được.

Cố tình nàng lại kiêu ngạo đến vậy, cứ như lúc nào cũng nhắc nhở mọi người rằng, trên đời này căn bản không có cái gọi là cần cù bù thông minh. 

Nhưng Tiêu sư tỷ thì khác, Tiêu Linh khắc khổ cần cù là tấm gương trong môn, tính cách cũng ôn hòa thân thiện, thường xuyên chỉ dẫn mọi người tu luyện, trên dưới sư môn không ai là không thích nàng.

Chỉ vì Nhiếp Âm Chi nhập môn, bọn họ liền phải cẩn thận khi nhắc đến Tiêu sư tỷ, dựa vào đâu chứ!

Nhiếp Âm Chi phủi phủi vạt váy, khẽ mỉm cười với hắn: “Được rồi, ngươi có thể đi rồi.”

Trâu Trình Hoa bị đưa ra cửa cho người đánh một trận, tức đến hộc máu, vừa ra khỏi Chiết Đan Phong liền tức đến ngất đi.

Nhiếp Âm Chi dặn dò hai nha hoàn thu dọn đồ đạc, bảo họ đi đi. 

Từ khi biết được chân tướng, nàng liền dần dần đuổi hết hạ nhân trên Chiết Đan Phong đi, giờ chỉ còn lại A Hoán và Trừng Bích.

A Hoán căm giận nói: “Chính là, chúng ta đi, mới không thèm ở lại đây chịu khinh bỉ.”

Nhiếp Âm Chi xua tay: “Ta không quay về.” 

Tang Vô Miên nếu muốn Kim Đan của nàng, đi đến đâu hắn cũng sẽ tìm tới, Nhiếp gia tuy giàu có nhất vùng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là phàm nhân.

“Vì sao? Tiểu thư không đi, chúng ta cũng không đi.”

Nhiếp Âm Chi lười giải thích với họ, treo một đống pháp bảo lên người họ, rồi đưa người cho tiên hạc.

Nàng một mình rúc ở Chiết Đan Phong, nghiên cứu trận pháp xem được từ chỗ Hướng Tư Giác, cũng không có hứng thú lớn lao với Tiêu Linh, càng không có hứng thú đi tìm phiền toái cho nàng ta. 

Dấu ấn trên cổ tay chắc chắn có liên quan đến ma đầu xuất hiện đêm đó, ma khí chưa tan, chứng tỏ hắn vẫn chưa chết.

Tính toán ban đầu của Nhiếp Âm Chi là dụ dỗ Hướng Tư Giác triệu hồi ma đầu trước, để Tang Vô Miên có việc chính đáng mà làm. 

Đáng tiếc không thành công, vậy đành phải tự mình thử một lần.

[Nữ phụ có cái vòng gì trên cổ tay vậy? Sao trông như xăm thẳng vào da thịt thế nhỉ?]

[Trông cũng lạ mà đẹp đấy, giống hình xăm hoa văn. Nói thật, nàng ta rất biết cách làm bản thân nổi bật, có tu sĩ nào lại dùng lụa mềm quấn cán kiếm để không bị đau tay đâu chứ?]

[Nói một cái tu tiên môn phái, mấy phàm nhân này muốn đi là đi được sao?] 

[Trước đó, ngươi có bận tâm mấy con kiến từ nhà ngươi rời đi không? Nam chính biết nữ phụ đuổi hạ nhân đi, chỉ cần nữ phụ không đi là được.]

[A Âm sao lại ở lại vậy, biết mình là thế thân rồi thì nên chạy đi chứ.]

[Nàng ta đuổi hết hạ nhân đi rồi, ta thấy nàng ta muốn làm chuyện lớn đây.]

[Nếu nữ phụ không dây dưa với nữ chính của ta, mà trực tiếp đối đầu với Tang cẩu, ta liền kính nàng là một hảo hán.]

[Chết tiệt, cái gì lung tung rối loạn, trong nguyên tác Nhiếp Âm Chi làm gì có chuyện vì nha hoàn mà ra mặt, lúc này nàng ấy hẳn là đang nghĩ cách làm sao giết chết nữ chủ mới đúng, nhân vật này có phải bị 'sụp đổ' rồi không.]


Không lâu sau buổi trưa, Mạnh Tân dẫn theo mấy đệ tử hạ xuống Chiết Đan Phong.

Nhiếp Âm Chi đang tưới nước cho những bông hải đường trong viện thì bị Mạnh Tân đưa đến trước mặt Tang Vô Miên. 

Các trưởng lão của Vân Cấp tông cũng đều có mặt, xem ra là muốn hưng sư vấn tội.

Tang Vô Miên ngồi ở ghế trên, đôi mắt lạnh lẽo ẩn chứa vài phần thất vọng: 

“A Âm, ngươi tự tiện ra tay với đồng môn, ngươi có biết tội không?”

Nhiếp Âm Chi buồn cười nói: “Trâu Trình Hoa ăn nói lỗ mãng, ta dạy dỗ hắn cách yêu thương đồng môn, có gì sai? Đến nỗi phải làm lớn chuyện vậy.”

“Hoang đường! Ngươi đây đâu phải là dạy dỗ, cho dù Trâu Trình Hoa có mạo phạm ngươi, cũng không đáng chết.” Trưởng lão Nội Sự Đường giận dữ nói.

Nhiếp Âm Chi nghiêng đầu nhìn hắn: “Không lẽ Trâu Trình Hoa đã chết rồi sao?”

“Ngươi bớt giả vờ đi.” Trưởng lão Nội Sự Đường khó chịu, Trâu Trình Hoa là đệ tử của hắn, hắn nhất định phải đòi lại công đạo cho đệ tử.

Qua lời lẽ qua lại, Nhiếp Âm Chi dần hiểu ra. 

Trâu Trình Hoa đã chết vì bị nàng quất bằng cành liễu. 

Lúc chết, kinh mạch đứt từng khúc, ngũ tạng lục phủ đều bị kiếm khí cắn nát, tử trạng vô cùng thê thảm. 

Việc nàng ra tay không kiêng dè nhanh chóng lan truyền khắp Vân Cấp tông, gây ảnh hưởng cực kỳ xấu, Trưởng lão Nội Sự Đường yêu cầu Tang Vô Miên phải đưa ra một lời giải thích công bằng cho toàn tông môn.

Nhiếp Âm Chi nhìn đệ tử Nội Sự Đường trong điện, đúng là người nàng đã gặp lúc đó, nghĩ rằng hắn đến làm nhân chứng.

Mạnh Tân vẻ mặt đau khổ: “Nhiếp sư muội, muội sao lại trở thành như vậy? Kia là sư đệ đồng môn của muội, một người sống sờ sờ, sao muội có thể vì chút mâu thuẫn nhỏ nhặt mà tàn nhẫn độc ác, đem hắn tra tấn đến chết?”

“Tra tấn đến chết, ta cũng không dám nhận. Ta cùng lắm là khiến hắn chịu chút đau da thịt. Sau khi đánh xong, khi ta bảo hắn đi, Trâu Trình Hoa còn trung khí mười phần mà mắng ta không xứng xách giày cho đại sư tỷ cơ mà.”

Tên đệ tử Nội Sự Đường kia lấy hết can đảm nói: 

“Từ Chiết Đan Phong ra, Trâu sư huynh liền hộc máu hôn mê, toàn thân còn bị kiếm khí xé rách da thịt. Là, là ta tận mắt nhìn thấy!”

Nhiếp Âm Chi chẳng hề bận tâm nhún vai: “Có lẽ hắn nghe xong lời ta nói, tự biết xấu hổ, cho nên tự bạo mà chết đâu.”

Mạnh Tân khó tin: “Nhiếp sư muội, muội sao lại biến thành như vậy?”

Nhiếp Âm Chi cười cười, nàng nếu muốn giết hắn, không cần đợi Trâu Trình Hoa ra khỏi Chiết Đan Phong: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do. Nếu các ngươi đã nhận định người đó chết trong tay ta, vậy tính toán xử trí ta như thế nào?”

Trưởng lão Hình Đường nói: “Cấm đoán tại Tư Quá Nhai mười năm.”

“Mười năm sau, ta còn có thể ra ngoài sao?”

“Ngươi nếu biết lỗi, tông môn tự khắc sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Nhiếp Âm Chi lắc đầu: “Ta sợ ta không có cơ hội này, sư tôn đã an bài sẵn cho ta rồi, phải không?”

Tang Vô Miên nhíu mày, Nhiếp Âm Chi tiếp tục nói: 

“Ta vẫn còn đang đoán các ngươi sẽ làm thế nào, hóa ra là muốn gán cho ta một tội danh, nhốt ở Tư Quá Nhai, lặng lẽ lấy Kim Đan và đôi mắt của ta.”

Nàng lời này vừa dứt, Tang Vô Miên biến sắc, trách mắng: “Nhất phái nói bậy.”

Nhiếp Âm Chi giơ lên khóe miệng, nửa điểm không thoái nhượng: 

“Vậy được thôi, sư tôn có dám hay không giữa mặt mọi người, lấy đạo tâm mà thề, tuyệt không có ý định lấy Kim Đan của ta để chữa thương cho Tiêu Linh.”

“Làm càn!” Ánh mắt lạnh băng của Tang Vô Miên như kiếm ghim chặt vào người nàng, uy áp cường thế ập xuống đỉnh đầu, Nhiếp Âm Chi ngay lập tức bị ép quỳ xuống đất, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.

Nàng lau vết máu ở khóe miệng, đổi tư thế, ngồi hẳn xuống tại chỗ, châm chọc nói: “Ngài không dám.”

Kinh Trọng Sơn tiến lên một bước: 

“Nhiếp sư điệt, ngươi chớ có cường từ đoạt lý, sư tôn ngươi thân là chưởng môn Vân Cấp tông, Tê Chân tiên tôn, nội dung lời thề như vậy mà truyền ra ngoài, sẽ dẫn người hiểu lầm.”

Nhiếp Âm Chi cười nhạo, thần niệm truyền âm, nói vào tai Tang Vô Miên: 

“Sư tôn, hèn mọn một câu lời thề ngài liền sợ người hiểu lầm, vậy ngài cùng Tiêu Linh thầy trò sinh tình, có bội nhân luân (trái với luân thường đạo lý), lại nên làm thế nào cho phải đây?”

Tang Vô Miên bỗng nhiên ngẩng đầu, một đạo kiếm khí lạnh băng từ tay hắn bắn ra, kiếm quang bức đến ngực Nhiếp Âm Chi, lệch lên trên vài tấc, xuyên thủng vai nàng.

Cùng lúc đó, Nhiếp Âm Chi bị phong miệng lưỡi và thần thức.

Máu tươi từ vai nàng tuôn trào, máu đỏ tươi nhanh chóng ngưng kết thành hình trên mặt đất đá cẩm thạch, hội tụ thành một tòa trận pháp, trận pháp tiết ra một luồng hắc khí mênh mông như hồng thủy.

“Ma khí!”

“Nhiếp Âm Chi, ngươi làm cái gì?”

Hiến tế trận!

Tang Vô Miên nhận ra ngay khi trận pháp vừa xuất hiện. 

Không thể để nàng thành công, nếu không cho dù có mổ Kim Đan của Nhiếp Âm Chi ra, Kim Đan đó cũng sẽ nhiễm ma khí.

Mọi người trong điện kinh hãi, Tang Vô Miên giơ tay từ hư không rút ra trường kiếm, không chút giữ lại mà một kiếm bổ thẳng vào trận pháp. Thanh thế kinh người của kiếm ép bức khiến mọi người liên tục lùi lại, đại điện trong khoảnh khắc kết băng.

Nhưng kiếm sét đánh kia lại ngưng lại bên ngoài quang mang của huyết trận, hắc khí mãnh liệt từ huyết trận trào ra, đem Nhiếp Âm Chi khóa lại giữa.

“Là ngươi.” 

Trong ma khí truyền ra giọng nam tử quen thuộc, thở dài, vô cùng buồn rầu: 

“Có tâm nguyện cầu thần bái Phật không tốt sao, vì sao cứ nhất định phải không vượt qua được ta, một tên ma đầu này.”

Cấm âm quyết của Tang Vô Miên mất hiệu lực, Nhiếp Âm Chi kéo dải lụa trên tay ra, để lộ ấn ký trên cổ tay: “Thần Phật sẽ không để ý ta sống chết.”

“Nhưng ta đoán, ngài sẽ để ý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play