Minh Huyên trả lời: "Mặc dù kích cỡ có hơi nhỏ một chút, nhưng chắc chắn sẽ rất ngọt mềm."
Hạt dẻ hoang dại a! Đây chính là giống loài mà trong nông trại của mình không có! Nghĩ tới đây, Minh Huyên lại nhịn không được thở dài.
Nàng sau khi xuyên việt là có bàn tay vàng, thế nhưng mà... bàn tay vàng này đối với nàng quả thực không có tác dụng gì! Nông trường toàn ký ảnh nghe rất là cao cấp, thế nhưng toàn bộ đều cần người một nhà tự mình thao tác, chính là giả vờ đi ngủ nhưng thực chất là ngày đêm lao động.
Cách thăng cấp đến tự động hóa cũng là xa vời, bản thân tuy là thứ nữ, nhưng lại cần phải học không ít thứ, thực tình không có quá nhiều thì giờ rảnh rỗi. Huống chi bên cạnh mình mười hai canh giờ cũng không thiếu người. Ngay cả khi ở am ni cô, Ô Lan cũng cả ngày đi theo mình.
Vừa xuyên qua thời điểm nàng còn cố ý kinh doanh nông trường, nhưng dần dần... không thiếu thốn đồ ăn thức mặc. Cho dù là thứ nữ, cũng là cẩm y ngọc thực.
Đồ vật trong nông trại hoàn toàn không có khả năng lấy ra, một mình mình lại dùng chẳng được bao nhiêu, dần dần liền trở nên lười biếng! Chỉ là trồng một ít hoa quả rau quả mình thích, bởi vì trồng trọt rất không thường xuyên, sáu bảy năm, mới lên tới cấp hai.
Triệu Giai Thị thấy nàng một hồi cao hứng, một hồi khó chịu, biết đi ra ngoài một vòng, cô nương trong lòng thoải mái rất nhiều. Nhưng tiểu cô nương có tâm sự của riêng mình, nên cũng không nói nhiều.
Sau khi hạt dẻ đã nướng chín, Triệu Giai Thị vừa cùng con gái nói đùa, cũng ăn không ít, quả nhiên cực kỳ mềm mại.
Bây giờ chậm chạp chưa về phủ, Triệu Giai Thị trong lòng kỳ thực rất sốt ruột. Không phải vì mình, mà là sốt ruột chuyện hôn nhân của con gái, sợ xảy ra ngoài ý muốn.
"Ban đầu ta tưởng rằng năm trước hôn sự của con sẽ được định đoạt, bây giờ nhìn lại, cũng không biết là quy định thế nào?" Triệu Giai Thị nhìn con gái, một mặt đau lòng nói.
Cô nương nhà ai mười sáu tuổi còn chưa lấy chồng? Bởi vì điều này, nàng trong lòng kỳ thực đều sinh ra oán trách với lão gia và phúc tấn!
Minh Huyên một mặt cười ngây ngô nhìn ngạch nương nhà mình, cười nói:
"Nghĩ đến trong lòng luôn có vài việc, bây giờ bất quá là vội vàng chuyện Lục Muội Muội tiến cung, dù sao nàng mới 10 tuổi."
Nghiệp chướng a! Hài tử 10 tuổi đưa vào cung làm nương nương? Trong lịch sử tựa hồ chính là như vậy?
Triệu Giai Thị nghe vậy, cũng chỉ có thể thở dài. Nàng ở hậu trạch xưa nay biết giữ chừng mực. Từ khi Phương Tả Nhi làm hoàng hậu, địa vị phúc tấn được đề cao! Các thiếp thị khác đều bị phúc tấn tìm lý do thu vén một trận, nàng còn có thể mang theo con gái trải qua cuộc sống tốt đẹp, cũng không phải kẻ ngốc!
Khi Triệu Giai Thị đau đầu về chuyện hôn nhân của con gái, thân phận của nàng và Minh Huyên rất nhanh liền bị người ta tra ra.
"Tử Thanh ngươi..." Nạp Lan Dung Nhược nhìn Tào Dần thổ lộ tin tức cho Tác Ngạch Đồ, nhịn không được cau mày nói.
Rõ ràng biết đối phương đã đính hôn, hoàng thượng liền không có hứng thú. Tử Thanh vì sao muốn tiết lộ cho Tác Ngạch Đồ?
Tào Dần đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Nạp Lan Dung Nhược, cười nói: "Ngươi đó! Học hành cho tốt vào, tranh thủ sang năm khoa cử một tiếng hót lên làm kinh người!"
Hoàng thượng đã để ý người, sao có thể để người đó gả cho hắn?
Nạp Lan Dung Nhược một mặt không tán đồng nhìn Tào Dần, cuối cùng chỉ là sâu kín thở dài!
Từ khi đi ra ngoài gặp được người nghi là Khang Hi, Minh Huyên đối với việc đi ra ngoài cũng không có quá nhiều hứng thú, thành thật mà ở trong am ni cô. Kết quả mới tầm mười ngày, trong phủ thế mà có người đến.
"Trong phủ... là xảy ra chuyện gì quan trọng sao?" Nghe nói người đến là Tác Ngạch Đồ, Minh Huyên bắt đầu lo lắng, cắn răng hoảng hốt hỏi.
Không ai có thể trả lời vấn đề này, Triệu Giai Thị cũng không hiểu. Trong lòng cũng rất sợ hãi. Nàng là thiếp thị của đại phòng, hôm nay ra sao cho nên đâu?
Nhưng Triệu Giai Thị không dám hỏi nhiều, thu thập xong chính mình, lại giúp đỡ thu thập xong con gái, nói khẽ: "Trở về rồi hãy nói, chớ để đại nhân đợi lâu!"
Minh Huyên cầm phấn trang điểm nhẹ nhàng ấn ấn lên môi, hơi chỉnh trang một chút, rồi đi theo ngạch nương ra ngoài.
Tác Ngạch Đồ trên dưới đánh giá Minh Huyên một phen. Bộ dáng tuấn tú, màu môi tái nhợt, mặc dù nhìn có chút suy nhược, nhưng phong thái liễu rủ trong gió cũng rất hấp dẫn người.
Sau đó hài lòng gật đầu, lại cười nói: "Minh Huyên ngươi đã cầu phúc cho thái tử được trăm ngày, thật sự là một hài tử tốt!"
Cầu phúc cho thái tử? Biểu hiện trên mặt Minh Huyên cứng đờ. Bản thân lúc trước lúc đi ra cũng không phải vì nguyên nhân này?
"Tam thúc bề bộn công vụ, nếu không có đại ca đề cập, đều không nghĩ tới trong phủ chúng ta còn có ngươi một hài tử hiểu chuyện như vậy!" Tác Ngạch Đồ vừa đi vừa nói.
Tác Ngạch Đồ sau khi nghe Tào Dần ám chỉ, liền hỏa tốc làm thỏa đáng sự việc. Hoàng thượng đã có ý, bất kể nguyên nhân gì, liền nên đưa vào!
Nguyên bản đích nữ của đại phòng tuổi còn nhỏ, hắn xác thực có lòng muốn đưa con gái mình vào cung, nhưng hắn cùng rõ ràng dựa theo sự để ý của hoàng thượng đối với thái tử, con gái vào cung chưa hẳn đã tốt, không chừng còn sẽ tạo thành ngăn cách giữa hắn và thái tử.
Bởi vậy ngầm cho phép Lục Cách Cách trong phủ vào cung, dù sao nàng cùng Nguyên Hậu ruột thịt cùng mẹ sinh ra, thậm chí còn giống nhau đến mấy phần.
Có thái tử ở đó, chuyện tranh thủ tình cảm không nhất thời vội vã, tuổi còn nhỏ cũng có cái lợi của tuổi nhỏ! Nhưng không ngờ thái tử vừa thấy mặt liền không thích Tiểu Lục. Tiểu Lục xưa nay nuông chiều, cũng không khống chế tốt nét mặt của mình, khiến hoàng thượng trên mặt cũng có chút không vui.
Ngay lúc đang do dự phải chăng muốn đẩy cô nương nhà mình ra, lại không ngờ hoàng thượng chính mình nhìn trúng.
Minh Huyên trong lòng cảm giác xấu càng rõ ràng. Tác Ngạch Đồ là ai? Cơ bản được xem là người dẫn đầu được công nhận của Hách Xá Lý gia thế hệ này, làm sao lại chú ý đến mình cái thứ nữ quanh năm "sinh bệnh" không cùng chi này?
"Hôm nay nhà Phú Sát đến đưa sính lễ cho nhị tỷ của ngươi, muội muội như ngươi đây tổng không ở đây thì sao được!" Minh Huyên vừa sợ hãi Tác Ngạch Đồ, sau đó cẩn thận hỏi ra nghi vấn của bản thân, lại đạt được một tin tức làm nàng nhức đầu.
Nhị tỷ cùng nhà Phú Sát? Nhà Phú Sát nào?
Minh Huyên ngồi trên xe ngựa, nhắm mắt lại, trong nháy mắt liền hiểu. Dụng ý của Tác Ngạch Đồ chính là nói với mình rằng, chuyện hôn nhân trước đó của mình, không còn nữa! Nhị tỷ lớn hơn mình bốn tuổi, năm năm trước xuất giá, năm ngoái thủ tiết...
Vào cung! Khang Hi không phải người! Minh Huyên cúi đầu, trong mắt có chút bốc hỏa. Nàng cho là hắn là Minh Quân, không nghĩ tới hắn thế mà lại thật sự vì gặp mặt một lần, liền làm ra chuyện trắng trợn cướp đoạt vợ của bề tôi. Phải biết niên đại này, sau khi đính hôn, khả năng hôn sự thay đổi cũng rất ít.
"Nửa tháng trước đó, hoàng thượng mang theo thái tử cải trang đến trong nhà làm khách, Lục Cách Cách vô ý mạo phạm thái tử."
Minh Huyên sau khi lên xe, lại nhìn thấy Vương Ma Ma bên người đích ngạch nương cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn! Vương Ma Ma ân cần đỡ Minh Huyên ngồi xuống, nói khẽ.