Bảo Thanh nghe vậy trợn tròn mắt không thể tin nổi nói: "Phức tạp vậy ư? Ai lại làm ra những lời nói phức tạp như thế, chẳng phải rảnh rỗi sinh nông nổi sao?" 
Thái tử nói quá nhanh, hắn không nhớ nổi một từ nào, chỉ nhớ duy nhất một chữ "Anh"! 
Nghe nói Nạp Lan Minh Châu cũng ngày ngày đọc sách vỡ lòng cho Bảo Thanh nghe, thế nhưng Bảo Thanh nghe những thứ này liền mệt mỏi muốn ngủ, còn nghe về chơi đùa học võ thì tinh thần sáng láng.
Khang Hi lại thở dài, sau vài ngày tiếp xúc như vậy, hắn cảm thấy may mắn vì người mình dạy dỗ chính là thái tử. Hay là cứ giao cho Nạp Lan gia tiếp tục dạy dỗ vậy! Tai của ta thật sự không chịu nổi, khi xử lý chính sự, bên tai đều văng vẳng tiếng dư âm.
"Quá con cháu đệ, chỗ này chẳng có gì hay, chúng ta ra ngoài chơi vật lộn đi?" Bảo Thanh thấy chỗ này thật sự chẳng có gì thú vị, nghĩ đến khoảng đất trống trước cửa điện rất rộng, liền trực tiếp quay đầu nói với Dận Nhưng.
Đồ thô lỗ! Dận Nhưng trợn tròn mắt, quay đầu đi, cũng không muốn đáp ứng.
"Các ngươi đi Ngự Hoa Viên chơi diều đi!" Khang Hi thấy nhi tử bảo bối không vui, liền mở miệng.
Chơi diều? Dận Nhưng miễn cưỡng vẫn bằng lòng.
Tiễn hai đứa nhỏ đi, Khang Hi lúc này mới quay đầu nhìn Minh Huyên đang có ý định rời đi lần nữa, có chút khó chịu nói: "Trước đó ngươi che chở thái tử, trẫm đều nhớ kỹ." 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play