Dận Nhưng nhìn dì gật gù đắc ý ngâm nga bài hát, tay cầm bút lia lịa vẽ trên giấy, không cần suy nghĩ, khuôn mặt của mình liền từ từ hiện ra trên giấy vẽ.
Thấy dì còn chưa từng nhìn mình, Dận Nhưng có lý do để hoài nghi khuôn mặt mình đã bị dì khắc sâu vào trong đầu.
Lại có thêm một bức chân dung Tiểu Thái tử, Minh Huyên trong lòng tràn đầy vui sướng, mặc kệ Đồng quý phi và Ô Nhã muốn làm gì? Chẳng qua là tranh thủ tình cảm để có con cháu thôi, còn với mình thì chẳng có chút quan hệ nào?
"Ta quan tâm ngươi, ngươi quan tâm Tiểu Tứ, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình, tốt biết bao? Các nàng thích làm gì thì cứ làm? Dù sao thì cũng không liên quan gì đến ta." Khi Minh Huyên vẽ xong bức vẽ, Dận Nhưng liền nên đi, Minh Huyên lại lần nữa dặn dò.
"Dì, dì cũng tự vẽ thêm vài bức chân dung của mình đi, sau này già rồi......" Dận Nhưng thấy trong rương của dì, hầu như tất cả đều là chân dung của mình, đột nhiên cảm động nói. Chờ dì già, cũng có thể nhìn lại lúc còn trẻ......
Nụ cười trên mặt Minh Huyên lập tức thu lại, nghiêm mặt nói: "Già?"
"Dì mãi mãi mười tám tuổi." Dận Nhưng vội vàng sửa lời nói, lập tức nhớ tới, lúc trước dì từng nói, nói già với phụ nữ là điều đại kỵ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT