Dận Chân trả lời: "Trốn thoát được, phía sau còn……" 
Khang Hi nghe vậy nhìn Minh Huyên một chút, mới hỏi thôn trưởng: "Hai năm nay có thể ăn no bụng không?" 
Thôn trưởng xoay người, lại cười nói: "May mắn có trang tử của Hiền Quý phi ở phía trước, năm ngoái muốn tu sửa trang tử, đã mời không ít người, thanh niên tráng niên trong thôn đều đi làm công, cuối cùng không những không thiếu một đồng tiền nào, còn cho trong thôn mở một con đường. Năm nay cuộc sống đã tốt hơn nhiều." 
Khang Hi nhìn con đường kia, quả thực đã được tu sửa nhiều hơn, nhìn Minh Huyên đang mỉm cười nói chuyện với mấy tiểu cô nương bên cạnh, Khang Hi khẽ cười nói: "Vậy thật đúng là không tệ."
"Chẳng phải sao? Lúc trước người ở trang tử kia căn bản không thể chọc tới, về sau trang tử trở thành của Hiền Quý phi. Thế là thường xuyên để chúng ta giúp đỡ trồng chút đồ mới lạ, sau đó còn có người đến thu mua, tiền bạc cũng chưa từng nợ. Bây giờ chỉ cần chịu khó một chút, không những có thể ăn cơm no, còn có thể có chút tiền dư nữa!" 
Thôn trưởng cười có chút đắc ý, nơi này của bọn họ bây giờ con trai không lo chuyện cưới vợ, con gái không lo chuyện gả chồng, làm sao có thể nghĩ tới điều này vào lúc trước chứ?
Khang Hi gật đầu, vừa muốn nói chuyện, thì ngay tại nhà vừa rồi trồng cây táo, đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của bé gái, vô cùng thê thảm! Nam hài biến sắc mặt, liền không để ý nghe Dận Chân kể chuyện xưa nữa, co cẳng chạy ngược về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play