Minh Huyên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đi tới cửa, hé cửa nhìn ra ngoài thấy hai cô nương. Một người đầu đầy trâm vàng, vô cùng phú quý, ngẩng đầu, khắp gương mặt là vẻ cao ngạo.
Một người khác phúc hậu thẹn thùng, cắn vành môi, đầy mắt đều là sự chờ mong. Hai cô nương tuổi còn trẻ, vậy mà chẳng có ai tốt đẹp. Điều này... Minh Huyên làm sao cũng không thể đồng tình nổi những người như vậy.
Nàng trực tiếp vận khí xuống đan điền, hít sâu một hơi, sau đó nói:
"Biết rõ lão gia nhà ta đã có vợ lại có con, thiếu gia nhà ta thông minh bất phàm. Cứ thế đâm đầu vào, giờ lại nói không muốn gả, đã hỏi lão gia nhà ta có nguyện ý cưới hay không chưa? Mở miệng ngậm miệng là đòi bỏ vợ, hai cô nương da mặt thật dày, sao cô nương không nương gió mà bay lên, lên như diều gặp gió chín vạn dặm đi!"
"Có ý gì?" Dận Nhưng ôm chân của cha, hiếu kỳ hỏi.
Khang Hi ho nhẹ một tiếng, nói: "Nói tiếng người đi!"
Minh Huyên thuận miệng nói: "Hai vị cô nương giỏi giang như thế, sao không lên trời luôn đi? Dáng vẻ xấu xí không phải là lỗi của các ngươi, nhưng đi ra ngoài ô nhiễm môi trường, làm đau mắt người, thì chính là lỗi của các ngươi rồi. Da mặt này cũng quá dày rồi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT