Nhiều chữ như vậy, muốn hắn có thể hiểu được chúng thì phải đợi đến bao giờ đây? 
"Huynh trưởng, ngươi ta đều là hoàng tử, mỗi lời nói cử chỉ, đều đại diện cho thể diện của Hãn A Mã, sách không chỉ nhất định phải đọc, mà còn phải đọc nhiều hơn, đọc tốt hơn so với người thường. Nếu ngươi lười biếng, thế nhân sẽ coi Hãn A Mã dạy bảo vô năng." 
Dận Nhưng cụp mắt vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thoáng qua màu vàng đất, rồi nghiêng đầu nhìn Bảo Thanh, rất nghiêm túc nói. 
Bảo Thanh há hốc mồm, mơ màng nói: "Thật sự như vậy sao?" 
"Đúng vậy!" Dận Nhưng gật đầu khẳng định.
Đứng ngoài cửa, Khang Hi quả thực cảm động vô cùng, không hổ là đứa trẻ do chính mình nuôi lớn, thật là thân thiết. 
Dận Nhưng một lần nữa đặt sách vào tay Bảo Thanh, nói: "Cô mỗi ngày rất bận rộn, cũng không có quá nhiều thời gian vui đùa, không thể nào huynh trưởng muốn nghe thì liền kể cho ngươi câu chuyện, cho nên...... Cầu người không bằng cầu mình, huynh trưởng tự mình học rồi tự mình đọc đi!" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play