Lưu Tú Nga tiễn Mạnh Du Du ra tận đầu làng, mãi đến khi nhìn thấy cô lên xe nông thôn rồi mới quay trở về theo đường cũ.
Vừa bước vào sân, Sở Diệu Tổ đã hớt hơ hớt hải chạy ra đón, mặt mày ủ rũ như sắp khóc đến nơi: “Mẹ, giờ phải làm sao đây ạ?”
Lúc đó Sở Diệu Tổ cũng bị Trần Bưu ép đến đường cùng, nhất thời sinh ác niệm mà nghĩ ra hạ sách ấy, gan to bằng trời, đâu có nghĩ đến chuyện đơn vị công tác của Sở Dao lại khó nhằn đến vậy.
Lưu Tú Nga phịch mông ngồi xuống ghế gỗ du, với tay rót cho mình một cốc nước nóng, vừa kề miệng uống thì “phụt” một tiếng, phun hết ra ngoài.
Nước bắn tung tóe trên mặt bàn, nhưng so với phần phun thẳng lên trán Sở Diệu Tổ thì chẳng đáng gì.
Nếu là ngày thường thì Sở Diệu Tổ đã nhảy dựng lên rồi — đúng kiểu chỉ biết hùng hổ trong nhà — nhưng hôm nay anh ta lại nhẫn nhịn một cách lạ thường, chỉ kéo tay áo lên quệt quệt qua loa, rồi tiếp tục nhìn mẹ mình như thể đang níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Lưu Tú Nga nhổ hai cái, “Phì — phì — nóng chết đi được,” rồi lấy tay quệt miệng: “Giờ cứ lo liệu cho xong chuyện này đã rồi hẵng tính. Chị mày mềm lòng, giờ thì gạo đã nấu thành cơm, cho dù nó có làm ầm lên thì cũng chẳng có ích gì. Tao nuôi nó bao nhiêu năm trời, nó không nỡ tự tay đẩy cả bố mẹ nó lẫn em trai vào trong đó đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play