An Ngư vội vàng bơi theo nhân viên NPC đến khu vực cho ăn, mãi đến khi cách tấm kính một chiều đủ xa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.  

Tuy bị thấy mặt xấu hổ, nhưng chỉ cần không gặp lại gã du khách đó là được, đúng không!  

Chẳng có du khách nào rảnh rỗi đến mức cứ lặp đi lặp lại đến cùng một chỗ đâu.  

Kế hoạch hoàn hảo!  

Nghĩ đến đây, An Ngư vui vẻ đến mức chiếc đuôi cá bạc lắc lư, ba hai cái đã nổi lên mặt nước của bể cá.  

Khu vực nước thông nhau phía trên giúp An Ngư nhanh chóng tìm được khu cho ăn. Cậu liếc mắt nhìn, phát hiện đã có hơn chục “động vật” tụ tập lại.  

Nào là “cua” bốn tay bốn chân, “cá” mọc vây khắp người... 

“Woa.” An Ngư khẽ cảm thán.  

77 thò đầu ra: “Ừ ừ?”  

“Họ không bị chính vẻ ngoài của mình dọa sợ luôn.” An Ngư tặc lưỡi, tiếp tục cảm thán.  

77: ?  

Hóa ra đó là trọng điểm của ngươi à, cưng?  

Hóa ra, từ khoảnh khắc An Ngư lo lắng liệu mình có bị hiểu lầm thành người cá ngốc nghếch, 77 đã nên nhận ra ký chủ mới này không bình thường—  

Người bình thường nào đối mặt với mối đe dọa sinh tử mà không sợ hãi, lại đi lo bị hiểu nhầm là ngốc chứ?  

An Ngư không nghe được tiếng lẩm bẩm của 77. Cậu thoải mái vung đuôi bơi đến gần các người chơi khác, phát hiện họ dường như xếp thành một hàng theo thứ tự trước sau.  

Ở đây có quy tắc đặc biệt sao?  

Nhưng NPC dẫn cậu đến đã biến mất tăm, muốn túm lại hỏi cũng chẳng có cơ hội.  

An Ngư nghi hoặc nghiêng đầu.  

Những người chơi khác tại đó đương nhiên cũng nhận ra tiểu nhân ngư đột nhiên xuất hiện, ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.  

Người chơi đứng cuối hàng chủ động bước đến gần An Ngư.  

“Nhìn ra chưa, thứ tự, trong phần tiếp theo rất quan trọng.” Người chơi nam nói.  

“Ừm, rồi sao?” An Ngư khó hiểu nhìn gã đàn ông.

Nhưng chỉ nhìn được vài cái, cậu đã không nhịn được mà thu ánh mắt về.  

Mắt nhỏ tí, trông thật bỉ ổi…

Nhìn thêm một cái nữa thôi cũng cảm giác như mắt bị cưỡng bức rồi!  

Nhận được suy nghĩ này của An Ngư, 77 suýt nữa cười lăn cười bò.  

Tên đàn ông này đúng là mặt mày gian xảo, còn lộ vẻ tham lam ngắm nghía An Ngư từ trên xuống dưới.  

“Hô.” 77 thấy cảnh này quen quen, cười xong thì hừ hừ hai tiếng.  

Thường thì chẳng cần đợi đến ngày mai, đôi mắt của gã này chắc chắn tiêu tùng!  

Tên đàn ông bỉ ổi vẫn chưa biết đại họa sắp ập đến, còn đang mơ mộng—chẳng biết lát nữa An Ngư sẽ đáng thương cầu xin hắn thế nào.  

Đến lúc đó…

Hê hê…

“Lát nữa nhân viên nuôi dưỡng sẽ xuất hiện, đứng càng phía sau càng an toàn.”  

“Ngoài ra, tôi còn biết các quy tắc phía sau. Đến nịnh bợ tôi đi, tôi sẽ nói hết cho, thế nào, hời không?” Tên đàn ông cười đểu.  

An Ngư: ?  

“Anh…” An Ngư muốn nói lại thôi.  

Tên đàn ông tưởng An Ngư đồng ý, hưng phấn định tiến lại gần.  

Nhưng không ngờ, An Ngư đột nhiên nói nốt câu chưa xong: “Răng anh dính một mảng rau to đùng, có phải trước khi chết không đánh răng không?”  

Tên đàn ông: ???  

Ta mời mi “đi thẳng vào vấn đề”, mi lại nói ta dính rau?  

Tên đàn ông ngây ra.  

Ngay sau đó thì bùng nổ.  

“Mày có phải cố tình khiêu khích tao không hả!!” Hắn gầm lên.  

An Ngư ngơ ngác mà vô tội chớp mắt.  

“Tôi... không phải đang tốt bụng nhắc nhở anh sao? Khiêu khích chỗ nào chứ?”  

Tên đàn ông không biết An Ngư thật sự không hiểu hay giả vờ ngây thơ, tóm lại hắn đã tức đến mức cho rằng An Ngư đang cố tình làm bộ, giơ tay định tát thẳng vào mặt cậu.  

Nhưng đúng giây trước khi bàn tay vung xuống, một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm bất ngờ vang lên: “Ồn ào cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play