Lúc Phương Thốn Gian tìm được Tạ Khinh Ngộ, anh đang đứng trước cửa SYY, tựa vào cột đèn đường, dưới ánh sáng mờ nhạt, bóng lưng lẻ loi cô tịch.
“Anh ơi?” Cậu rụt rè gọi một tiếng sau lưng, sợ quấy rầy đến anh.
Tạ Khinh Ngộ quay người lại, sau hơn mười phút điều chỉnh, cảm giác ghê tởm và chán ghét trong lòng đã được anh đè nén xuống, thần sắc cũng khôi phục vẻ bình thường.
Anh hơi áy náy nói: “Anh có làm phiền tụi em không?”
Phương Thốn Gian vội vàng lắc đầu: “Không, không có đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.” Anh nhẹ nhõm thở ra.
Dưới ánh đèn đường, sắc mặt Tạ Khinh Ngộ tái nhợt, đến cả sắc môi cũng biến mất, trông cứ như một món đồ dễ vỡ, khiến nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt phải càng thêm đỏ sậm và rõ nét.
Phương Thốn Gian không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh bỗng trở nên yếu ớt như vậy, lo lắng hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
Tạ Khinh Ngộ khẽ lắc đầu: “Anh không sao, em đừng để ý đến anh, vào trong chơi tiếp đi.”
Phương Thốn Gian dĩ nhiên không thể bỏ mặc anh, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là bệnh tim tái phát?
Cậu dè dặt hỏi: “Anh mang thuốc theo không?”
“Thuốc?” Tạ Khinh Ngộ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cậu có chút vi diệu.
Phương Thốn Gian lí nhí nói: “Là... thuốc trị tim đó.”
Thật ra cậu không muốn cố ý nhắc đến chuyện này, như thể đang chạm vào nỗi đau của người khác, nên cúi gằm mặt, không dám nhìn anh.
Tạ Khinh Ngộ như trút được gánh nặng: “Không mang.”
Phương Thốn Gian nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy… hay là em đưa anh về nhé?”
Người trước mặt lặng lẽ nhìn cậu vài giây, có chút do dự hỏi: “Còn bạn bè của em thì sao?”
Phương Thốn Gian thoải mái đáp: “Họ sẽ không để ý đâu.”
Tạ Khinh Ngộ hỏi tiếp: “Dù vì anh mà em phải về sớm, họ cũng không giận sao?”
Phương Thốn Gian gật đầu: “Dĩ nhiên là không rồi.”
Tạ Khinh Ngộ im lặng một lát, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Một lúc sau, anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Em với họ thân thật đấy.”
Đây là điều khiến Tạ Khinh Ngộ nhận ra rõ ràng nhất sau khi đến nơi này tối nay.
Tất cả mọi người đều quan tâm đến Phương Thốn Gian, nở nụ cười chào đón cậu, không ai ghét bỏ cậu, cũng không ai không muốn gần gũi cậu.
Cậu là người được bao quanh bởi muôn vàn ánh sáng, là tâm điểm trong đám đông. Cậu đã không còn là của riêng anh nữa rồi.
Phương Thốn Gian không nghe ra ẩn ý trong lời anh, chỉ híp mắt cười nói: “Ừm, họ đều là người tốt cả.”
Không biết có phải cậu nhìn nhầm không, mà sắc mặt Tạ Khinh Ngộ dường như trắng bệch đi một thoáng.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã khôi phục lại vẻ bình thản như thường, mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền em rồi.”
Phương Thốn Gian nhắn tin cho Aisbey, báo rằng mình về trước, sau đó cùng Tạ Khinh Ngộ rời khỏi đó.
Cậu nhận lại chìa khóa từ người phục vụ, lúc ra lấy xe, vô tình quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Khinh Ngộ vẫn đang đứng dưới cột đèn đường, sắc mặt trắng đến gần như trong suốt, ánh mắt chăm chú không rời khỏi mình.
Có vẻ như anh cảm nhận được ánh mắt của Phương Thốn Gian, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười với cậu.
Nụ cười nhẹ nhàng mà bất ngờ đẹp đẽ.
Phương Thốn Gian cũng cười rạng rỡ đáp lại anh.
Hai người chia tay trước cổng nhà Tạ Khinh Ngộ.
Nhìn bóng anh bước vào qua cánh cổng, Phương Thốn Gian chợt nghĩ, hôm nay đưa anh đến buổi tụ họp, liệu có phải là một sai lầm?
Anh dường như không hề quen thuộc với kiểu hoàn cảnh đó, lại còn vì vậy mà phát bệnh.
Sau này vẫn nên cẩn trọng thì hơn, dù sao anh cũng đã đáng thương đến mức ấy rồi, không thể để anh phải chịu thêm bất kỳ điều gì khiến anh không vui.
Phương Thốn Gian mở cửa ra, ánh mắt chạm phải Phương Liễm Thu đang ngồi trong phòng khách.
Phương Liễm Thu liếc nhìn thời gian trên điện thoại, mới chỉ tám giờ, “Hôm nay về sớm vậy?”
Bình thường Phương Thốn Gian ra ngoài tụ họp phải đến gần nửa đêm mới về, chuyện này đã bị Phương Tri Xuyên mắng không biết bao nhiêu lần.
Dù sao thì câu nói Phương Tri Xuyên thường nói với cậu nhất chính là: “Con là con trai, phải biết tự bảo vệ bản thân”, còn đặt ra quy định phải về nhà trước chín giờ.
“Có chút việc gấp.” Phương Thốn Gian vừa nói vừa thấy bàn phím đặt trên đùi cô ấy, cau mày: “Chị đang làm gì vậy?”
Phương Liễm Thu xoay màn hình máy tính về phía cậu, cười gian: “Tất nhiên là đang viết thứ hay ho rồi.”
Phương Thốn Gian: “…”
Cậu không tin có tác giả nào lại siêng năng đến mức viết suốt ngày đêm như vậy, chắc chắn Phương Liễm Thu đang chờ xem trò cười của cậu.
Đúng rồi, chắc chắn là thế.
Phương Thốn Gian mặt không cảm xúc rót cho mình ly nước, ngửa đầu uống cạn.
—
Tạ Khinh Ngộ về đến nhà, không lập tức bật đèn.
Trong không gian tối đen đến mức có phần bức bối, anh bước đi như một hồn ma vô hình không thực thể.
Anh lên lầu, bước vào cánh cửa khác ở góc phòng ngủ, dường như đó mới là không gian hoàn toàn thuộc về anh.
Anh ngồi xổm trước tủ, lấy đồ vật bên trong ra, lau sạch, rồi lại sắp xếp lại ngay ngắn.
Cứ lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi những động tác ấy, cho đến khi trong lòng hoàn toàn lắng xuống.
Tạ Khinh Ngộ nhìn đống thư được xếp chỉnh tề, ánh mắt dừng lại ở tấm bảng nằm trên cùng, bờ môi đang mím chặt mới dần thả lỏng ra.
Anh muốn chạm vào nó, nhưng khi tay vừa đưa được nửa chừng thì đột nhiên rụt lại.
Một lúc sau, anh rời khỏi mật thất, gọi một cuộc điện thoại.
“…Bác sĩ, bệnh của tôi… hình như lại nặng hơn rồi.”
—
Aisbey sắp tham gia giải trượt ván quốc tế. Dù rất tự tin vào bản thân, cậu ta vẫn chăm chỉ luyện tập mỗi ngày.
Phương Thốn Gian biết hôm nay cậu ta định đến câu lạc bộ tập luyện, liền xung phong đi cổ vũ.
Aisbey hỏi qua điện thoại: “Cậu có định dẫn anh thanh mai của cậu đến không?”
Phương Thốn Gian: “?”
Cậu hỏi lại: “Ờ… cậu muốn mình dẫn theo hả?”
“Tớ cảm thấy anh thanh mai của cậu hình như không thích tụi tớ lắm.” Aisbey do dự nói ra cảm nhận.
Tuy bình thường hơi ngốc nghếch, nhưng trong mấy chuyện kiểu này thì trực giác của cậu ta còn nhạy hơn cả con gái.
Tạ Khinh Ngộ đối xử với bọn họ không hề dịu dàng bằng với Phương Thốn Gian.
Tuy đó cũng là chuyện dễ hiểu, dù gì họ cũng có tình cảm lớn lên từ nhỏ, nhưng Aisbey cứ thấy có gì đó không ổn.
Cụ thể là chỗ nào không ổn, cậu ta nghĩ mãi cũng không ra, nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Dĩ nhiên Phương Thốn Gian không đưa Tạ Khinh Ngộ đi theo. Cậu đã quyết định sẽ không ép anh gặp bạn bè của mình nữa.
Hôm đó sau khi đưa Tạ Khinh Ngộ về nhà, cậu không dám đến gặp lại anh, chỉ âm thầm suy nghĩ cách nào để xin lỗi anh cho ổn thỏa.
Aisbey ôm chiếc ván trượt cưng của mình đến sân tập, khởi động trước vài động tác.
Cậu ta chọn một sân mô phỏng phố thị, chơi một vòng rồi hét to với Phương Thốn Gian đang ngồi trong góc: “Tiểu Gian, cậu cũng chơi vài vòng đi?”
Phương Thốn Gian cũng biết trượt ván, chơi khá ổn, nhưng bây giờ cậu lười nhúc nhích.
Tối qua bị Phương Liễm Thu kéo dậy để đủ người chơi game, chơi đến tận nửa đêm nên hôm nay không còn tinh thần đâu mà chơi. Hơn nữa ván trượt của cậu vẫn để ở nhà, chưa mang theo.
Mượn tạm ván của Aisbey cũng được, nhưng Phương Thốn Gian không muốn làm phiền cậu ta đang luyện tập, nên từ chối.
Ngồi không cũng hơi chán, cậu lấy điện thoại ra, mở lên lướt linh tinh.
Trả lời xong mấy tin nhắn của bạn bè, sau đó nhấn thích một bài đăng bạn bè mà Aisbey vừa đăng cách đây nửa tiếng, ánh mắt cậu rơi vào một ảnh đại diện mặc định.
Đó là trong buổi tụ tập mấy hôm trước, Aisbey hỏi Tạ Khinh Ngộ có đăng ký phần mềm mạng xã hội trong nước chưa, câu trả lời dĩ nhiên là chưa, thế là Phương Thốn Gian liền giúp anh tải về và đăng ký một cái, cả cậu lẫn Aisbey đều kết bạn với Tạ Khinh Ngộ.
Chỉ có điều Tạ Khinh Ngộ hình như không hay dùng, nên ảnh đại diện WeChat bây giờ vẫn chỉ là hình người xám mặc định, chưa từng thay đổi.
Phương Thốn Gian hơi do dự, muốn tìm Tạ Khinh Ngộ nói vài câu.
Nhưng nên nói gì đây?
Dậy chưa, ăn chưa, đang làm gì?
Hỏi mấy thứ đó có vẻ ngốc nhỉ, Phương Thốn Gian hơi khổ não.
Đúng lúc cậu còn đang lưỡng lự không biết mở đầu thế nào, Tạ Khinh Ngộ chủ động nhắn tin tới.
【Tạ: Tiểu Gian, đang ở ngoài à?】
Phương Thốn Gian sửng sốt một chút, đang định hỏi Tạ Khinh Ngộ sao biết cậu đang ở ngoài, thì chợt nhớ tới bài đăng của Aisbey.
Aisbey đã chụp một tấm hình cậu với cậu ta rồi đăng lên bạn bè, chắc là Tạ Khinh Ngộ thấy rồi nên mới hỏi như vậy.
【Phương Thốn Chi Gian: Đúng rồi, đang đi theo Aisbey luyện tập nè [đáng yêu]】
Một lúc sau Tạ Khinh Ngộ mới trả lời.
【Tạ: Chỉ có cậu ấy thôi à?】
Phương Thốn Gian cảm thấy câu này hơi kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
【Phương Thốn Chi Gian: Ừ ừ, chỉ có em với Aisbey.】
Lần này Tạ Khinh Ngộ mãi vẫn chưa trả lời.
Phương Thốn Gian nghĩ nghĩ, lại gõ thêm một câu.
【Phương Thốn Chi Gian: Anh muốn tới không?】
【Tạ: Ừ, muốn tới.】
Hả??
Cậu chỉ tiện miệng hỏi thôi, xem ra anh quả nhiên là vẫn rất muốn hòa nhập với bọn họ, chứ đâu có như lời Aisbey nói.
Đã vậy, cậu rất sẵn lòng dẫn anh theo chơi cùng.
Phương Thốn Gian gửi địa chỉ câu lạc bộ cho Tạ Khinh Ngộ.
Nửa tiếng sau, Tạ Khinh Ngộ bước vào câu lạc bộ, Phương Thốn Gian vừa nhìn thấy anh đã nhảy cẫng lên vẫy tay gọi.
“Anh ơi, ở đây nè!”
Tạ Khinh Ngộ mỉm cười nhẹ, đi về phía cậu.
Phương Thốn Gian cười nói: “Anh đến nhanh ghê á.”
Nhà họ cách câu lạc bộ trượt ván này ít nhất cũng một tiếng đường, vậy mà Tạ Khinh Ngộ chỉ mất nửa tiếng đã tới, không biết anh làm cách nào.
Tạ Khinh Ngộ ngồi vào chỗ bên cạnh Phương Thốn Gian, chỉ cười mà không nói gì.
Anh sẽ không nói cho Phương Thốn Gian biết rằng, lúc thấy bài đăng của Aisbey, anh đã lập tức tra hết các câu lạc bộ trượt ván trong thành phố K, rồi ra khỏi nhà từ sớm.
Từ lúc ý thức được bên cạnh Phương Thốn Gian không còn chỉ có một mình anh nữa, cảm giác nguy cơ vẫn chưa từng biến mất.
Nếu có thể, anh hy vọng từ đầu đến cuối, trong mắt Tiểu Gian chỉ có một mình anh.
Ánh mắt Tạ Khinh Ngộ chuyển sang Aisbey đang ở giữa sân.
Lúc nãy Aisbey không chú ý thấy Tạ Khinh Ngộ đến, cậu ấy đang trượt ván xuống bậc thang, chợt cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo như có thực thể phóng tới, liền rùng mình một cái.
Gì vậy, sao nhiệt độ trong phòng như đột nhiên hạ thấp thế?
Mang theo nghi ngờ quay đầu lại, liền thấy Tạ Khinh Ngộ đang ngồi song song bên cạnh Phương Thốn Gian.
Tạ Khinh Ngộ thu lại ánh mắt, nét mặt ôn hòa nhận lấy chai nước rỗng trong tay Phương Thốn Gian: “Đưa anh.”
Sau đó đứng dậy ném vào thùng rác ở gần đó.
Phương Thốn Gian hơi ngại khi để Tạ Khinh Ngộ làm mấy việc này, nhưng anh chỉ cười lắc đầu, không hề để ý.
Phương Thốn Gian nói: “Anh ơi, hôm đó về nhà rồi, anh không thấy khó chịu chỗ nào chứ?”
Cậu vẫn rất lo cho tình trạng sức khỏe của Tạ Khinh Ngộ.
“Không sao, đừng lo. Bệnh của anh… lúc nặng lúc nhẹ.” Tạ Khinh Ngộ không nói rõ, Phương Thốn Gian cũng tinh ý không hỏi thêm nữa.
Aisbey thấy Tạ Khinh Ngộ thì định qua chào hỏi.
Có lẽ là do tâm lý khoe kỹ thuật, lúc thấy Tạ Khinh Ngộ đang nhìn sang, cậu ta liền biểu diễn một cú FS Half-cab Flips (trượt ngược rồi xoay ván về hướng thuận) trên bậc thang.
Pha trượt ngược đầu tiên gần như hoàn mỹ, đúng lúc tự tin thực hiện cú lật ván và chuẩn bị tiếp đất, cậu ta trông thấy một vũng chất lỏng không rõ là gì trên sân.
Xui rủi thay, đúng chỗ anh định tiếp đất.
Ván trượt trượt đi, chân mất điểm tựa, nửa người cậu ta chúi xuống, cánh tay phải đập mạnh xuống bậc thang.
“Ao!——”
Tiếng hét đau đớn lập tức thu hút sự chú ý của hai người đang ngồi ngoài sân.