Phương Thốn Gian đỡ Tạ Khinh Ngộ dậy từ trong tuyết, khóe mắt vô tình liếc xuống đất, liền thấy một cái hố hình người sâu chừng vài centimet.
Có thể thấy cú ngã lúc nãy nặng đến mức nào, ngay cả tuyết cũng bị nén chặt.
Tạ Khinh Ngộ là vì cứu cậu nên mới nhào qua, nếu không thì người bị thương hẳn là chính mình.
Nghĩ đến đây, Phương Thốn Gian vừa áy náy vừa cảm động.
Sắc mặt Tạ Khinh Ngộ trắng hơn thường ngày vài phần, đường viền môi cũng căng chặt, Phương Thốn Gian chỉ dám cẩn thận đỡ tay còn lại của anh, sợ vô ý chạm vào vết thương.
“Thật ra anh không đau lắm.” Tạ Khinh Ngộ muốn để cậu đừng quá dè dặt.
Phương Thốn Gian nhíu chặt mày: “Sao có thể không đau, môi anh đều trắng bệch rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT