Hậu viện Công Tôn phủ có một hành lang trúc vắng vẻ, quanh năm hẻo lánh, hiếm ai lui tới. Cuối hành lang ấy là một khoảnh đất hoang cằn cỗi, mấy chục năm qua không hề có lấy một ngọn cỏ mọc lên.
Công Tôn lão tiên sinh và sư tỷ xưa nay đều không phải người chuộng phong cảnh hoa viên, cũng chẳng bận tâm bồi trí tỉ mỉ. Khi Tần Mạch còn nhỏ ở trong phủ đọc sách, chốn đó vẫn luôn là một mảnh đất trụi lủi, hoang vu xác xơ.
Vậy mà hôm nay trở lại chốn xưa, hắn lại kinh ngạc phát hiện mảnh đất ấy đã hoàn toàn thay da đổi thịt, rực rỡ như gấm thêu, hoa nở muôn sắc như mây lành trải khắp đất trời.
Thì ra những năm gần đây, Lan Thù vẫn thường nhân lúc rảnh rỗi đến thỉnh giáo Công Tôn Lâm tiên sinh. Có một ngày cùng tiên sinh dạo bước trong hậu viện trò chuyện việc học, tình cờ phát hiện mảnh đất kia.
Công Tôn Lâm bảo: đất ấy không người quản lý đã lâu, lại khô cằn chai sạn, trồng gì cũng không sống.
Lan Thù bước tới xem xét hồi lâu, trên môi khẽ hé một nụ cười nhè nhẹ:
“Nhưng ta cảm thấy, nơi này vẫn có thể cứu được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play