Mưa lớn rào rạt, bầu trời u ám tựa như sắp sụp xuống đầu, từng khắc đều đè nặng đến nghẹt thở.
Hắn nhìn thấy Thôi Lan Thù lao mình vào khu rừng núi hoang vắng, ôm thi thể tỷ tỷ, nước mắt hòa cùng tiếng khóc bi thương rơi như mưa.
Mưa và nước mắt đồng thời quất lên mặt nàng, nàng ôm lấy Thôi Lan Linh, tựa như đang ôm một đóa “long canh hoa” đã khô héo.
Trên thân thể ấy là từng mảng tím bầm loang lổ, như những dây leo độc trát đầy thân thiếu nữ, đau đớn đến mức toàn thân nàng run rẩy, nhưng vẫn không nỡ buông kẻ từng là người thân yêu nhất kia.
Lúc ấy, hắn trong mộng không còn là bản thân đã chững chạc, mà chỉ là một thiếu niên vẫn vấn tóc, chưa đủ yêu nàng, chưa biết làm thế nào để yêu nàng cho trọn vẹn, chỉ biết lặng lẽ đứng bên, cùng nàng ngốc nghếch chịu đựng trong cơn mưa lớn.
Cho đến khi nàng vì quá đau lòng mà ngất đi, hắn mới bế nàng lên, cảm nhận một trận mềm yếu cùng thương tiếc trào dâng.
Thiếu niên trong mộng, lần đầu tiên biết hối hận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play