Thuở niên thiếu, hắn đã là như vậy, vì muốn được nhìn nàng nhiều thêm một chút, mỗi ngày đều đến trước tiệm này, ngồi nơi chiếc bàn gỗ quen thuộc.
Nói ra cũng thật lạ, khi ấy Lan Linh vốn chẳng hề có chút thiện cảm nào với bộ dáng kiêu ngạo ngông cuồng của hắn, vậy mà chẳng biết từ khi nào, ánh mắt nàng rơi xuống người hắn, rồi mãi chẳng thể dời đi nữa.
Triệu Hoàn Tấn nghe thấy nơi đầu ngõ truyền đến từng trận bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt nàng giữa không trung.
Lan Linh nhanh chóng cúi đầu, vờ như chỉ tình cờ đi ngang, định thong thả bước qua trước cửa tiệm.
Nàng chỉ còn thiếu chút nữa là giữ được dáng vẻ thản nhiên rời đi.
Nàng tưởng hắn sẽ giống như lần trước ở tửu lâu, lặng lẽ bỏ qua nàng.
Nhưng ngay khoảnh khắc hai người sắp lướt qua nhau, sau lưng nàng liền vang lên giọng nói trầm thấp, không còn non nớt như xưa, từng chữ từng chữ như nghiền qua lồng ngực nàng:
“Cố nhân khó gặp lại, lại nhạt nhẽo đến vậy? Ngay cả một bữa ăn khuya tình cảm cũng không đáng để ngồi xuống hay sao?”
“Quả nhiên là Triệu gia khi nghèo túng thì hèn mọn, ta nay làm hạ quan, liền không xứng để Trịnh phu nhân liếc mắt một cái?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play