Trong phòng ăn.

Thẩm Thiêm Thiêm đang nghiêng người nâng cái chân bị thương của mình lên, má phồng như bánh bao, miệng không ngừng nhai nhai nhai.

Cảm giác vừa ăn vừa giận dỗi.

Thấy người anh cả mới về đứng bên cạnh bàn ăn nhìn mình, Thiêm Thiêm cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tròn lấp lánh như đá quý cắm trên đôi má phúng phính – trừng lại anh một cái.

Nhìn Thiêm Thiêm làm dì ?

Nghĩ là vậy,  Thiêm Thiêm lập tức ôm chặt bát cơm nhỏ của mình lại sát vào lòng, đôi mắt đen láy đảo quanh đảo quanh đầy cảnh giác.

Cái vẻ mặt lo người khác tranh mất cơm, ý nghĩ hiện rõ trên mặt.

Thẩm Tu Trạch cả ngày ở công ty đấu trí đấu mưu với bao nhiêu người lớn đầy toan tính, giờ vừa nhìn thấy ánh mắt đơn thuần đến mức rõ ràng thế này, trong lòng đột nhiên thoáng lóe lên một suy nghĩ kỳ cục:

“Thằng nhóc này có khi nào đang giả ngây không nhỉ?”

Nhưng rồi anh liếc nhìn lại cái dáng người tí hon của Thiêm Thiêm, cao chưa tới gối mình, lập tức bật cười tự giễu.

Rảnh thật. Mới ba tuổi, có thể có âm mưu gì được chứ?

 Sau khi đưa áo khoác cho dì giúp việc, Thẩm Tu Trạch rửa tay ngồi vào bàn, chưa kịp yên chỗ đã nghe thấy giọng trẻ con non nớt vang lên:

– “Ba ơi, sao ca ca lại trừng con? Anh định giành cơm của con hả?”

Thiêm Thiêm ôm chặt bát cơm, giọng rất nghiêm túc. Chẳng hề ngại ngùng hay né tránh gì, cặp mắt tròn xoe long lanh nhìn chằm chằm vào Thẩm Tu Trạch, ra vẻ cảnh giác.

– “Cái này là của con !”

Thẩm Tu Trạch: “……”

Ai thèm ?

Thẩm Viễn Xuyên – ba của bọn trẻ – thấy vậy thì bật cười, tiện tay gắp thêm cho Thiêm Thiêm một miếng bánh mềm mềm để nhóc ngậm vào miệng, không luyên thuyên nữa.

– “Ăn nhanh lên đi. Đại ca của con chưa gặp con bao giờ, nhìn con một cái là tò mò thôi mà.”

Bên cạnh, Thẩm Cẩn Phong, ban nãy vẫn im lặng, lúc này cũng lạnh giọng xen vào:

– “Ăn gì mà sợ người ta cướp. Cái miệng nhỏ xíu mà ăn như hạm đội quét sạch vậy.”

Thiêm Thiêm nghe xong thì tức đến mức mặt đỏ bừng. Bánh cũng không thèm ăn nữa.

Nhóc giận dỗi đứng bật dậy trên ghế cao của mình, một chân nhún lên như muốn “tuyên chiến”, với tay thật dài, cách cả một người mà vẫn cố móc muỗng vào trong bát của Thẩm Cẩn Phong, Gắp được miếng thịt kho tàu trong chén anh hai, Thiêm Thiêm lập tức nhét ngay vào miệng mình, nhai ngon lành, thơm phức.

– “Hừ hừ! Ai bảo chọc Long Thiên Thiên bảo bối! Đây là hậu quả nha!”

Vừa nhai vừa đắc ý, Thiêm Thiêm còn ngồi nghiêng, nâng cái chân bị sưng của mình lên như đang "khoe chiến tích", rồi quay sang nhìn Thẩm Cẩn Phong, lắc lư đầu nhỏ đầy khiêu khích:

– “He he, anh không ăn được đâu~!”

Thẩm Cẩn Phong khựng người trong một khắc, ngơ ra vài giây... sau đó rơi vào im lặng hoàn toàn.

Thằng nhóc này... đúng là có thù tất báo!

Bên cạnh, Thẩm Tu Trạch lạnh lùng quan sát toàn bộ quá trình, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười mang chút châm biếm, chẳng biết là đang cười đứa nhỏ kia hay cười hai người anh.

Cũng may Thiêm Thiêm là đứa rất "công bằng".

Lấy thịt kho của nhị ca xong, lại tiếp tục thò muỗng gắp xương sườn trong bát đại ca.

Một nhóc con bá đạo, vừa mới về nhà đã "ra oai phủ đầu" với cả hai anh!

Sau màn “ra tay” oanh liệt đó, Thiêm Thiêm xoa bụng no căng, leo lên sofa nằm vật ra, vừa run rẩy người cười, vừa gật gù tự mãn:

“Long Thiên Thiên” danh tiếng hôm nay bắt đầu truyền khắp Thẩm gia rồi đó nha~!

Đang đắc ý thì bác sĩ tới khám chân.

– “Ngón chân sưng không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn phải bôi thuốc đều đặn sáng tối, sẽ nhanh khỏi.”

Khi bác sĩ bôi thuốc, Thiêm Thiêm đau đến mức nước mắt trào ra, khóc rấm rứt:

– “Hu hu ~ đau quá à ~”

Thẩm Viễn Xuyên ngồi bên cạnh nhìn mà suýt bật cười, đành cố nhịn, mím môi che lại.

Bác sĩ vừa rời đi, anh định hỏi xem Thiêm Thiêm ở nhà mới thấy ổn không, quay lại thì thấy nhóc con đã ngủ lăn trên sofa từ lúc nào rồi.

Thẩm Thiêm Thiêm nằm ngủ, mắt nhắm hờ, hàng mi dày còn vương vài giọt nước mắt long lanh chưa kịp khô. Cái mũi hồng hồng, mặt cũng đỏ ửng, trông cực kỳ tội nghiệp.

Trong cơn mơ màng, nhóc còn thút thít khe khẽ, như đang ấm ức lắm.

Thẩm Viễn Xuyên đi lại gần, ánh mắt dịu xuống. Anh ngăn dì Mộ định bế nhóc, tự tay ôm Thiêm Thiêm lên.

Thân người mềm nhũn như bông, bé xíu nhẹ bẫng, cứ như ôm một cục kẹo bông gòn vậy.

Anh nhẹ nhàng bế nhóc lên phòng ngủ trên lầu, đặt vào giường.

Nhìn Thiêm Thiêm ngủ ngoan, cuộn tròn trong chăn như cái bánh bao nhỏ, trong lòng anh cũng thoáng chốc dịu lại.

Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Viễn Xuyên vào thư phòng xử lý công việc còn tồn đọng từ công ty.

Một lát sau, Thẩm Tu Trạch và Thẩm Cẩn Phong cũng vào, bắt đầu báo cáo công việc gần đây.

Thẩm Tu Trạch bắt đầu thực tập ở chi nhánh công ty từ năm 17 tuổi. Chỉ sau vài năm, cậu đã trở thành người gần như nắm toàn bộ quyền lực ở đó. Làm việc vừa cẩn trọng vừa quyết đoán, đầu óc cực kỳ nhanh nhạy, hầu như chưa từng mắc sai sót nào.

Thẩm Viễn Xuyên không nói nhiều, nhưng trong lòng thì rất hài lòng với người con cả này.

Nếu không có gì thay đổi, sau khi hoàn tất dự án hiện tại, Tu Trạch sẽ chính thức về tổng công ty làm giám đốc dự án.

Lúc nghe anh cả báo cáo, Cẩn Phong cúi mắt, trong lòng cười nhạt:

Chẳng qua là lớn hơn vài tuổi thôi.

Thẩm Viễn Xuyên quay sang hỏi:

– “Cẩn Phong, cái app đầu tư con theo đuổi dạo này sao rồi?”

Dù mới bắt đầu học đầu tư chưa lâu, nhưng Cẩn Phong đã bộc lộ năng khiếu. Trước đó chỉ mới đầu tư thử vào một ứng dụng, vậy mà nó lại trở thành ứng dụng hot nhất thị trường.

Cẩn Phong mỉm cười, liếc nhìn người anh với gương mặt lạnh lùng kia rồi nói:

– “Ứng dụng livestream đó mới mở rộng chưa đầy hai tháng, nhưng đã chiếm hơn một phần ba thị phần. Còn mấy app đối thủ thì lại bị giới giải trí kìm hãm.”

Thẩm Viễn Xuyên nghe xong thì gật đầu:

– “Không tệ. Ứng dụng này đúng là có điểm mới lạ, nổi bật giữa hàng loạt app livestream khác. Chỉ tiếc là Thẩm thị từ trước đến giờ chưa từng đầu tư vào mảng giải trí, nếu không thì có khi còn phát triển mạnh hơn nữa.”

Nghe đến đây, Cẩn Phong nảy ra ý tưởng:

– “Dạo gần đây có một đạo diễn liên hệ với con, nói sắp quay một chương trình thực tế dạng livestream về gia đình. Họ muốn hợp tác độc quyền với ứng dụng của mình.”

– “Nhưng đổi lại, họ hy vọng nhà mình có thể tham gia làm khách mời trong chương trình. Quay khoảng 3–4 tháng.”

Thẩm Viễn Xuyên vốn là người hơi truyền thống, nhưng cũng không bảo thủ đến mức khước từ những điều mới mẻ. Anh nhìn hai người con trai lớn giờ đã trưởng thành, rồi nghĩ đến đứa út mới đón về, suốt ngày chỉ biết ăn, lòng bỗng chùn lại.

Lời từ chối vốn đã ra đến miệng, nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh đổi giọng:

– “Cũng không phải là không được.”

Nghĩ đến mấy hôm trước hai anh em cãi nhau đến mức lên hot search, Thẩm Viễn Xuyên vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói đã lạnh đi:

– “Nhưng ta không muốn vừa lên sóng chương trình, trên hot search lại là ‘anh em nhà giàu tranh giành quyền lực’.”

Tu Trạch và Cẩn Phong đều là thiên tài hiếm gặp. Nếu một trong hai người có phần bình thường hơn, chắc Thẩm Viễn Xuyên đã đỡ đau đầu. Nhưng trớ trêu thay, cả hai đều thông minh, thủ đoạn sắc bén, tính cách lại kiêu ngạo, không ai chịu nhường ai.

Tu Trạch mặt vẫn lạnh như tiền, đối diện với nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích của Cẩn Phong, rõ ràng chẳng ưa gì nhau.

Sau khi bị Thẩm Viễn Xuyên “dạy dỗ” một trận, hai người rời thư phòng, nhưng vẫn không quên châm chọc lẫn nhau.

Cẩn Phong mỉa mai:

– “Đại ca trông có vẻ tự mãn quá nhỉ? Ở công ty được gọi là Tiểu Thẩm Tổng, chắc không nghĩ Thẩm thị là của anh thật đấy chứ?”

Tu Trạch đáp lạnh như băng:

– “Ít ra tôi không như cậu, làm mấy cái thứ lặt vặt không ra gì, lợi nhuận chẳng bằng một phần nhỏ dự án tôi đang phụ trách.”

Cẩn Phong nghe xong, mặt tối sầm lại.

Cả hai ánh mắt như phóng ra băng, chỉ hận không thể đâm xuyên đối phương ngay tại chỗ.

Đúng lúc ấy, một giọng non nớt vang lên gần đó:

– “Tiểu Thẩm tổng? Là cái gì vậy?”

Thẩm Thiêm Thiêm ôm cái gối nhỏ, co mình lại, vì ngón chân còn sưng nên không mang dép, chân trần đặt luôn xuống sàn. Mí mắt cậu bé gần như sụp xuống, mắt lờ đờ buồn ngủ nhìn hai ông anh

"Sao em lại ở đây?”

Giọng Thẩm Cẩn Phong lúc nào cũng khó nghe, nhíu mày nhìn nhóc con dưới chân mình.

Nhóc con ngáp một cái, giọng líu ríu kéo dài, nghe là biết sắp ngủ gục tới nơi.

"Hai anh lén lút nói chuyện giấu em, hừ! Bị em bắt gặp rồi nha ~”

Nói xong, Thẩm Thiêm Thiêm như trút được gánh nặng, vứt cái gối con xuống đất rồi kê đầu lên, bắt đầu ngáy khò khò.

"Hai anh cứ nói tiếp đi, em ở đây giám sát!”

Nếu không phải trời tối im lặng, chắc câu này nói nhỏ đến nỗi không ai nghe ra.

Thẩm Cẩn Phong càng nhăn mặt, định nói thêm gì đó, thì Thẩm Tu Trạch đã lên tiếng trước:

“Nó ngủ rồi.”

Thẩm Cẩn Phong bị thằng em tiện nghi chặn họng, đành day trán thở dài, nhìn nhóc con cuộn tròn dưới đất, miệng bảo canh chừng mà ngủ ngon lành luôn.

“Tôi tưởng gen nhà Thẩm Viễn Xuyên sinh con ra đều là thiên tài IQ cao, ai ngờ cũng có đứa như vậy.”

Nếu Thẩm Thiêm Thiêm còn tỉnh, chắc chắn sẽ đạp cho ông anh nhị một phát ấm chân, cho biết thế nào là nhóc con bá đạo Long Ngạo Thiên!

Đáng tiếc là Thẩm Thiêm Thiêm nằm gục ngay trước cửa, ngủ say như heo con, mệt lả người, còn khò khè khe khẽ nữa.

Thẩm Cẩn Phong nhìn nét mặt lạnh tanh của Thẩm Tu Trạch, lại liếc sang nhóc con đang ngủ ngon lành dưới đất, cảm thấy đau đầu không chịu nổi.

“Giờ tính sao? Ai bế nó về phòng ngủ đây?”

Trong đầu Thẩm Cẩn Phong nghĩ, với kiểu người máu lạnh như Thẩm Tu Trạch thì chắc chắn không đời nào chịu ôm cái cục phiền phức này về.

Cái chuyện tay chân kiểu này, cuối cùng kiểu gì cũng rơi vào tay mình – người có “gương mặt lạnh nhưng tim mềm”.

Lặng im một lúc lâu, trong hành lang yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói rất rõ nhưng cũng rất lạnh:

“Để tôi bế.”

Thẩm Cẩn Phong đang định giơ tay, nghe xong thì sửng sốt quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm Thẩm Tu Trạch.

Còn chưa kịp hỏi "Anh có uống nhầm thuốc không đấy?", thì đã thấy Thẩm Tu Trạch cúi xuống, đỡ mông bé Thiêm Thiêm, nhẹ nhàng bế nhóc con lên.

Như ôm một cục bông mềm mềm, người tỏa hơi ấm, lồng ngực phập phồng nhẹ, kèm theo tiếng khò khè quen thuộc đặc trưng của Thiêm Thiêm.

Trong giấc ngủ, khuôn mặt bé phúng phính của Thiêm Thiêm hồng hồng như nắng sớm, đáng yêu vô cùng.

Thẩm Cẩn Phong nhìn cảnh Thẩm Tu Trạch ôm cái đứa mà trước giờ ghét nhất đi xa dần, cau mày, trong đầu lập tức nổi lên một suy nghĩ kỳ lạ.

Thẩm Tu Trạch này không phải bị hỏng não rồi đấy chứ?

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play