Dưới tầng mây dày, ánh nắng bị che khuất hơn phân nửa, bãi cỏ tốt tươi phủ một lớp mờ mờ như sương mù, nhìn qua chỉ thấy một màu xám xịt.
Thiêm Thiêm vừa nói chuyện điện thoại với bà ngoại xong, ngồi chống cằm trên bậc thềm, đôi mắt hoe đỏ đẫm nước, lông mi mềm mại ướt nhẹp, dính thành từng sợi.
Thẩm Cẩn Phong đứng trên bãi cỏ, cúi đầu nhìn nhóc con mặt mũi ướt nhem kia, đôi mắt long lanh như ánh sao do nước mắt phủ lên, anh nhẹ nhàng đưa tay bóp mũi nhóc một cái.
“Đồ mít ướt, nhớ bà ngoại hả?”
Thiêm Thiêm vừa nghe điện thoại xong thì biết bà ngoại phải về quê sống, không thể ở cùng nữa, trong lòng buồn bã vô cùng, chẳng còn tâm trí để để ý tới ông anh hai hay chọc ghẹo mình.
Nhóc bèn quay đầu sang bên, để lại cho Thẩm Cẩn Phong một bên mặt bầu bĩnh.
Thẩm Cẩn Phong thấy vậy thì vừa buồn cười vừa thương, nhưng biết lúc này không nên cười, cười ra thể nào cũng bị nhóc con xấu hổ rồi nhảy dựng lên cãi nhau cho coi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT