Nghĩ đến việc Chu Mỹ có thể đang gặp nguy hiểm, Lâm Tam Tửu cũng không còn quan tâm mình vẫn là một người bị thương; cô vội vàng tìm một cái ba lô, lao vào bếp, gom hết tất cả nước đóng chai, đồ uống trong tủ lạnh vào ba lô. Thay một bộ đồ thể thao gọn gàng, cô tìm chìa khóa mở cửa thoát hiểm của căn hộ, lao vào cầu thang tối om.

Dù chỉ là đi xuống, nhưng sau khi Lâm Tam Tửu một hơi xuống 38 tầng, cũng có chút thở không ra hơi. Cô lau mồ hôi trên trán, uống một ngụm nước, tiếp tục đi về phía tầng hầm B 1.

Xe của Nhâm Nam – hay nói đúng hơn là xe của người bị anh ta ăn thịt, đang đậu ở tầng hầm B 1. Nhà Chu Mỹ cách đây những hai mươi phút lái xe, trong cái nóng thế này, Lâm Tam Tửu không có ý định đi bộ.

Không ngờ vừa bước vào bãi đỗ xe, Lâm Tam Tửu đã suýt bị luồng khí nóng ập vào mặt làm cho ngã ngửa.

Nhìn bãi đỗ xe trước mắt, Lâm Tam Tửu ngơ ngác tắt đèn pin trên điện thoại.

Ở đây không cần đèn pin nữa.

Lúc này, đèn pha của mỗi chiếc xe trong bãi đều sáng chói, tất cả đều đang ở trạng thái khởi động – tiếng động cơ "ầm ầm" vang vọng, khuếch đại lên gấp mấy chục lần, tràn ngập khắp không gian bãi đỗ xe. Hàng trăm ống xả đồng loạt phun ra khí nóng, biến bãi đỗ xe bán khép kín này trở thành một cái lò nướng đúng nghĩa, nhiệt độ ít nhất cũng cao hơn bên ngoài ba bốn độ.

Những người có thể đến bãi đỗ xe đều đã đến. Khi thành phố mất điện, những người không chịu nổi cái nóng khắc nghiệt đều không hẹn mà cùng trốn vào trong xe – bây giờ chỉ có điều hòa trong xe là còn hoạt động được.

Mới đi được hai bước trong không khí nóng bỏng này, Lâm Tam Tửu đã cảm thấy áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Trong những chiếc xe cô đi qua, sau mỗi cửa sổ là những gương mặt hoảng sợ, xa lạ: có người không ngừng cố gắng gọi điện thoại; có người không kìm được ôm con khóc; có người đã ngất đi, không biết có phải đã mất nước trên đường đến bãi đỗ xe hay không. Còn có người đang kinh ngạc nhìn cô, dường như không hiểu tại sao cô vẫn còn sức để đi lại.

Dù đang ở trong vòng vây của hơi lạnh từ điều hòa ô tô, trên mặt nhiều người vẫn bao trùm một tầng tuyệt vọng mờ nhạt. Điều hòa trong xe chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi, một khi hết xăng, với cái nóng khủng khiếp bên ngoài, e rằng không một ai trong bãi đỗ xe này có thể sống sót.

Lâm Tam Tửu biết rất rõ, mình không có khả năng giúp đỡ những người này – trong ba lô của cô chỉ có năm chai nước khoáng, ba lon Coca, vài miếng băng cá nhân, chỉ với chút nước ít ỏi đó, không biết có thể cầm cự được bao lâu. Cắn răng, Lâm Tam Tửu nén lòng trắc ẩn, đi thẳng một mạch tìm chiếc Audi quen thuộc, chui vào xe như chạy trốn.

Suy nghĩ một chút, cô vẫn không bật điều hòa, chỉ mở cửa sổ xe. Dù sao cô cũng sẽ không chết vì nhiệt độ cao, nhiều lắm là khó chịu một chút, chi bằng tiết kiệm chút xăng dầu quý giá này cho Chu Mỹ – Lâm Tam Tửu lau mồ hôi, xoay vô lăng, chiếc xe từ từ rời khỏi bãi đỗ xe.

So với cái lồng hấp dưới lòng đất ở bãi đỗ xe, không khí 56 độ bên ngoài lại khiến Lâm Tam Tửu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Đường phố vắng tanh, gần như không có xe cộ qua lại – có lẽ mọi người đều không muốn lãng phí xăng dầu quý giá.

Những chiếc xe đậu hai bên đường cũng gần như đều đang ở trạng thái khởi động như trong bãi đỗ xe kia; những người trong xe đang mang theo nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tận hưởng chút hơi lạnh cuối cùng.

Ngay khi Lâm Tam Tửu phóng xe qua một chiếc Mazda màu đỏ, đột nhiên một bóng đen từ bên phải bay tới, "BỐP" một tiếng trầm đục, nện mạnh vào cửa xe Audi.

"Bố mày đánh chết cái lũ khốn nạn chúng mày! Tự mình ngồi trong xe... bật điều hòa, để chúng tao chịu khổ! Hả?"

Cùng với tiếng va chạm nặng nề trên cửa xe, bên đường chợt vang lên một tiếng hét giận dữ không rõ ràng – Lâm Tam Tửu bị bóng đen kia dọa cho mất phương hướng, cô vội vàng đạp phanh kịch sàn, chiếc xe phát ra một tiếng "kít" chói tai, may mà không đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường.

Nhìn lại, hóa ra là một người đàn ông cởi trần, mồ hôi như mưa, đang cầm mấy viên gạch điên cuồng ném về phía chiếc Mazda màu đỏ vừa rồi, vừa đập vừa chửi: "Chúng mày, chúng mày không phải thứ tốt đẹp gì... Cút ra đây cho bố, cút..." Một câu chưa nói xong, người hắn ngã ngửa ra sau, bất tỉnh.

Hiển nhiên vừa rồi mình bị vạ lây rồi.

Thở ra một hơi, Lâm Tam Tửu thu ánh mắt khỏi gương chiếu hậu, tim vẫn còn đập thình thịch. Cơn điên cuồng, bất tỉnh, đôi khi còn xuất hiện ảo giác, đó đều là dấu hiệu của việc cơ thể bị mất nước nghiêm trọng dưới nhiệt độ cực cao –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play