Tôi lập tức đứng dậy, thu dọn bẫy trong hành lang, rồi chạy về phía tiệm bánh Hồng Tâm.

Ngoài thị lực ra, tôi không tiến hóa thêm bất kỳ năng lực cơ bản nào. Ngay từ những ngày đầu tiến hóa, tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn với A Tuấn. Khi đó tôi đã tự nhủ, chỉ cần có thể giúp được anh, dù phải hy sinh một vài năng lực cơ bản cũng được – tôi nghĩ, chắc chắn là ông trời đã nghe thấy lời cầu xin của tôi, nên mới tác thành cho chúng tôi.

Vậy thì, bây giờ ông trời nhất định sẽ tiếp tục tác thành cho chúng tôi chứ? A Tuấn đang nằm sau kệ bánh, chắc chắn sẽ sớm khỏe mạnh đứng dậy, cười với tôi và nói, Tiểu Viên, em thật là một người phụ nữ tốt... phải không?

Tôi quên mất mình đã gào thét bao nhiêu lần, chỉ biết rằng gáy tôi chợt nhói đau, và thế giới trước mắt chìm vào bóng tối.

... Khi tỉnh lại, tôi thấy mình bị trói chặt, miệng nhét một cục vải, mắt cũng bị bịt kín. Không nhìn thấy gì, cũng không nói được, chỉ có đôi tai là còn có thể nghe rõ âm thanh từ bên ngoài – lúc này, giọng nói rất nhanh kia là của cô gái đã gọi "anh hai" ở dưới lầu.

Cô ta có vẻ tức giận:

"... Muốn cô ta không thể hại người được nữa, có rất nhiều cách; nhưng bảo tôi giết một người tay không tấc sắt, không có khả năng tự vệ, tôi không làm được."

"Vậy cô định ở trong phó bản này cả đời à?"

Giọng người "anh hai" lúc nãy ung dung vang lên.

Họ dường như chưa nhận ra tôi đã tỉnh.

Cô gái lúc nãy lập tức im bặt, ngay cả tôi, một người không nhìn thấy gì, cũng có thể cảm nhận được sự nặng nề trong không khí. Một lúc sau, cô ta mới thì thầm:

"Tôi không tin chỉ có một cách này! Chẳng phải anh đã nói sao, anh nói phó bản không chỉ có loại 'hai phe đối đầu' này, trên đời có đủ loại phó bản... Vậy thì để kết thúc phó bản này, có lẽ cũng có cách khác. Kỵ đại ca đâu? Tôi muốn hỏi ý kiến của anh ấy."

Mặc dù không biết phó bản là gì, nhưng tôi cảm thấy họ không giống anh em.

Người "anh hai" kia thì thầm điều gì đó, giọng rất nhỏ, cô gái không nghe rõ, lập tức hỏi "Cái gì?"

Anh ta đáp lại "Không có gì ".

Nhưng vì ở gần anh ta hơn, tôi lại nghe rất rõ câu đó. Anh ta nói "Đoán nhanh thật đấy ".

Thành thật mà nói, từ nhỏ tôi đã không phải là một đứa trẻ thông minh, bây giờ tôi đã hoàn toàn bị họ làm cho rối trí. Giết tôi cũng được, không giết tôi cũng được, tôi không quan tâm, vì tôi chỉ lo lắng một điều: A Tuấn sao rồi?

Anh ấy ở đâu?

Người "anh hai" dường như rất bực bội, đi đi lại lại vài bước, tôi không dám nhúc nhích, cố giữ nguyên tư thế, sợ bị họ phát hiện tôi đã tỉnh. Anh ta đột nhiên thở dài, nói:

"Được rồi, cô nói cũng có lý, tôi quả thực không thể không tôn trọng cảm xúc của cô. Vậy chúng ta cứ để cô ta ở đây, đợi A Kỵ về rồi tính sau?"

Cô gái lập tức thở phào nhẹ nhõm, giọng nói thậm chí còn có chút biết ơn:

"Cảm ơn anh, cứ quyết định vậy đi!"

"Vậy chúng ta đi thôi, Martha và mọi người chắc đang chờ sốt ruột lắm..."

Người "anh hai" dường như cuối cùng cũng bỏ cuộc. Cô gái "ừm" một tiếng, tiếng bước chân của hai người dần xa. Cửa được mở ra, rồi đóng lại, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Phù – mạng của tôi coi như được giữ lại rồi?

"Đợi đã, Tiểu Tửu, tôi quay lại kiểm tra xem đã trói cô ta chặt chưa."

Giọng người "anh hai" đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, tôi giật mình, vội nín thở.

"Được, vậy anh nhanh lên..."

Cô gái đứng ngoài cửa nói.

Người đàn ông bước vào, vài tiếng động kỳ lạ như đang cắt thứ gì đó nhanh chóng vang lên, rồi tiếng bước chân đã đến ngay trước mặt tôi. Tấm vải che mắt đột nhiên bị giật phăng – may mà tôi đã có chuẩn bị, hai mắt vẫn nhắm chặt.

Một bàn tay siết chặt cằm tôi, mạnh bạo xoay mặt tôi sang một bên, đau điếng. Rồi giọng người đàn ông trầm thấp vang lên:

"Tôi biết cô đã tỉnh... Mở mắt ra mà xem."

Tôi run rẩy mở mắt.

Thi thể vỡ nát của A Tuấn, bị cắt thành nhiều mảnh, lẫn trong dịch thể và máu, vương vãi khắp nơi trước mắt tôi. Đầu anh bị cắt rời, đặt ngay trên sàn, đôi mắt dài mà tôi yêu thích, đẹp như mắt của một nghệ sĩ Hàn Quốc, giờ đây đang trống rỗng nhìn tôi. Vòi hút vẫn còn đó, cánh tay cũng còn đó, nhưng chúng đã bị vứt ra xa, mỗi thứ một nơi...

Tôi nghe thấy mình phát ra những tiếng "ư ử" vô nghĩa, có lẽ là tôi đang khóc.

Người đàn ông có đôi mắt hồ ly, luôn cười tủm tỉm kia, đã nhét thứ gì đó vào tai tôi, rồi quay người ra cửa. Lúc này tôi mới nhận ra, tôi và A Tuấn đã bị đưa vào căn phòng của chúng tôi, bên cạnh tôi, chính là tấm rèm xanh phấn mà tôi vô cùng yêu thích.

"Cô ta vẫn còn hôn mê à?"

Giọng cô gái mơ hồ vọng vào từ ngoài cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play