Quý Sơn Thanh có vẻ hơi tủi thân:
"Nhưng em chờ mãi, thậm chí đã dùng nó làm xong một lần thí nghiệm mà vẫn không thấy chị về, em ra ngoài xem thử... thì phát hiện cả mặt biển đã bị một con hải quái chặn lại."
Đúng là có hơi đáng sợ... Cho đến bây giờ, cả hai người họ đều không biết mình đang đứng trên đầu thứ gì.
Lâm Tam Tửu dùng bàn tay vừa ướt vừa lạnh vỗ vai Lễ Bao, để lại một dấu tay trên người cậu.
Ngay sau đó, cô quay đầu nhìn Nhân Ngẫu Sư — kể từ khi cho họ vào vòm kính, biểu cảm của Nhân Ngẫu Sư cứ như đang phải chịu đựng một mùi hôi thối nào đó, nhưng lại không muốn mở miệng phản đối vì sợ mùi hôi sẽ bay vào miệng; lúc này hắn ngồi im thin thít trên sofa, mắt chỉ nhìn xuống mũi, không hỏi một lời, cũng chẳng thèm liếc sang bên cạnh.
Dù sao trông hắn cũng không khác mấy so với lúc chia tay vài ngày trước, chắc là không bị thương, không phải chịu khổ; chỉ là dưới đáy biển âm u, da hắn trông gần như trắng bệch như giấy, càng không giống người sống hơn thường ngày.
Hắn không chịu nói, nhưng Lâm Tam Tửu chẳng có gì phải e ngại, "bộp" một tiếng, cô ngồi phịch xuống sàn nhà ướt nhẹp, ngay bên cạnh chiếc sofa đơn của Nhân Ngẫu Sư.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play