Diệp Đức ngồi xổm xuống bên chân cô. Ánh mắt cô vẫn sáng và mạnh mẽ như xưa, chỉ là không còn đen trắng rõ ràng; cô vẫn lười biếng, vì bây giờ cô rất dễ mệt.
Đây là người gần gũi nhất với mẹ mà anh có.
Dù cô bị ép vào vai diễn này một cách không cam lòng, và một lần ép là hai mươi năm.
"Diệp Tỉnh." Anh nhẹ nhàng nói, lén lút lấy ra một cái chai từ trong ba lô, lắc một cái, chất lỏng bên trong kêu ùng ục. "... Cô còn muốn tiến hóa không? Tôi cuối cùng cũng lấy đủ nước khói mù rồi."
Khi Diệp Đức mơ màng ngẩng đầu lên, cảm giác được có thứ gì đó ẩm ướt lạnh lẽo từ khóe mắt trượt xuống. Hắn đem cái ly kề sát bên miệng, ùng ục nuốt xuống hai ngụm cà phê lớn, rốt cục cảm thấy ánh mặt trời trước cửa viện nuôi trẻ ở con đường thứ chín mươi bảy từ trên vai mình dần dần rút đi.
Thực ra anh biết, mình không phải là một người có tính cách dễ mến.
Đối với Diệp Đức, thế giới chia làm hai phần, viện nuôi trẻ, và bên ngoài viện nuôi trẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT