Người này cũng mặc một chiếc áo gi-lê của nhân viên, trông chưa đến ba mươi tuổi. Hắn chắc chắn vẫn còn sống, vì lồng ngực đang phập phồng nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra. Trên khuôn mặt bình thường đó, vẻ mặt an nhiên, tĩnh lặng, như thể đang chìm trong một giấc mơ đen tối ngọt ngào nhất.
Nói cách khác, hắn ngủ quá sâu, quá yên bình, đến nỗi Lâm Tam Tửu đứng ngoài quầy cũng không nghe thấy tiếng thở của hắn.
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười khẩy.
Lâm Tam Tửu vội vàng quay người lại, nhưng không có biến cố gì xảy ra: Chuột Dẹp và cô hướng dẫn đứng cách nhau vài bước, đều ở sau lưng cô, đang nhìn chằm chằm vào trong quầy. Nguồn gốc của tiếng cười khẩy, nghe vị trí thì chắc chắn là một trong hai người họ, chỉ là nó vừa thấp vừa nhẹ, hoàn toàn không dùng đến cổ họng, chỉ là một luồng khí phụt ra từ khoang mũi, nên cô không thể phân biệt được ai là người vừa không nhịn được cười.
Cô hướng dẫn rõ ràng cũng nghe thấy tiếng cười đó. Cô trợn tròn mắt, dường như nhận ra suy nghĩ của Lâm Tam Tửu, đầu không dám động, chỉ cố gắng liếc mắt về phía Chuột Dẹp vài lần – hẳn là đang ra hiệu cho cô rằng tiếng cười đó là của Chuột Dẹp.
"Có gì đáng cười?"
Lâm Tam Tửu thuận thế hỏi Chuột Dẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play