Nghiêu Hãn càng nói càng nhanh, càng hoảng hốt luống cuống, đến mức hai người bên ngoài không thể đọc được khẩu hình của cô ta nữa. Chỉ có nỗi tuyệt vọng mãnh liệt và rõ ràng như sóng thần trên mặt cô ta, cùng với tiếng khóc không thể thốt ra, đập vào thành ống thủy tinh, rồi bị sự tĩnh lặng như chết chóc bóp nghẹt.
Hai người như bị một vở kịch câm hút hồn, không thể dời mắt, không thể quay đi. Chẳng hiểu sao, sự phẫn nộ và bi thương bị sự tĩnh mịch dập tắt lại khiến người ta tim đập nhanh hơn cả những tiếng gào thét thực sự.
Bất kể đó là người hay Đọa Lạc Chủng, nếu đã có thể đau khổ đến mức này, thì bản thân nỗi đau mà cô ta hoặc nó cảm nhận được, hẳn là không có gì khác biệt?
Lâm Tam Tửu vừa nảy ra ý nghĩ này đã lập tức gạt phắt đi. Cô điên rồi sao? Trước đây cô đồng cảm với người khác thì thôi đi, chẳng lẽ bây giờ cô còn muốn nảy sinh lòng trắc ẩn với một Đọa Lạc Chủng tiềm tàng ư?
"Tôi biết rồi."
Cô hướng dẫn viên cắn răng quyết định, rồi liếc nhìn Lâm Tam Tửu, thấy cô chỉ cau mày không phản đối, bèn bước lên vài bước, áp tay lên ống thủy tinh. Cô phải lặp lại lời nói mấy lần mới khiến người phụ nữ trong ống dần tỉnh táo lại, dù vẫn còn run rẩy không ngừng. "Cô nói cho tôi biết, lối ra vào đó ở đâu?"
Lâm Tam Tửu vội vàng nhảy tới, nghển cổ nhìn. Nghiêu Hãn vội vàng lau nước mắt, vai co giật liên hồi như đang nấc không ngừng, chỉ về phía mép của ống thủy tinh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT