Chàng trai trẻ cười khẽ, nói:
"Chúng tôi tạm thời chưa vào, cần chuẩn bị kế hoạch một chút, lát nữa sẽ liên lạc lại với cô."
Tạ Phong cúp máy, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Cô đã cuộn tròn ngồi ở cửa quá lâu, cơ thể vừa mới khỏi bệnh lại bắt đầu đau nhức. Hàng ngàn suy nghĩ, mỗi ý nghĩ đều xé toạc tâm trí cô theo những hướng khác nhau, như muốn xé cô ra thành từng mảnh. Nhưng cô sẽ không bị xé thành từng mảnh, làm gì có chuyện may mắn như vậy, cô sẽ chỉ tiếp tục bị dày vò.
"... Ê, không chạy à."
Cùng với mùi hương kỳ lạ tựa hoa say, giọng nói khàn khàn mềm mại của Đông La Nhung bất chợt vang lên.
"... Cứ ngồi ở cửa là để xem anh ta đi lúc nào à?"
Khi Đông La Nhung lười biếng ngồi xuống, chiếc áo ngủ bằng lụa satin trượt dài theo bắp đùi cô, mềm mại như làn khói bị thổi tan. Gương mặt cô không trang điểm chút nào, nhưng đôi môi vẫn mang một màu đỏ máu tàn khốc. Xương đầu gối, bắp chân và mắt cá chân nổi lên một đường ánh bạc sắc lạnh, rõ ràng và nuột nà như được đúc từ kim loại – nhưng lại mỏng manh đến mức tưởng như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT