"Lúc nhỏ nhà tôi có nuôi một con họa mi... Khi đó tôi đặt tên cho nó là Mạn Diệu."
Anh Thủy Ngạn đột nhiên quay đầu lại, đôi mày giãn ra.
Chính vì câu nói này mà con chim bị thương trong thùng giấy ở phòng khách, dù có khả năng là chim trống, vẫn được đặt tên là Mạn Diệu. Mỗi ngày, Anh Thủy Ngạn đều để cô nói chuyện vài câu với Mạn Diệu, dọn dẹp và cho nó ăn. Dần dần, Kiều Nguyên Tự không còn miễn cưỡng như trước nữa, có lúc trước khi đi, cô còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông lưng ấm áp, mượt mà của nó vài cái.
Tất cả gương trong nhà đều bị Anh Thủy Ngạn thu lại. Một chiếc nhẫn nhỏ như vậy mà có thể nhét đủ thứ vào, quả thực giống như đạo cụ trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Không có gương, cô chỉ có thể thỉnh thoảng dùng tay sờ mặt mình. Cảm giác vẫn rất bình thường, mũi vẫn ở chính giữa, trên trán cũng không có thêm cái lỗ nào.
Đôi khi cô cảm thấy, nhà mình đã biến thành một trung tâm phục hồi chức năng đặc biệt, mỗi ngày đều bị vô số bài tập chiếm hết thời gian, còn Anh Thủy Ngạn chính là bác sĩ của cô. Nếu cô xử lý Mạn Diệu một cách thô bạo, hắn sẽ làm y hệt như vậy lên cánh tay cô rồi hỏi: "Thế này em có đau không?" ; nếu không hiểu được một đoạn văn trong sách, cô đừng hòng đi đâu cả – dù phải phân tích, mổ xẻ, sắp xếp lại từng từ một, cô cũng phải hiểu rõ mới được đứng dậy uống nước, đi lại.
"Tại sao anh lại giúp tôi?"
Có một lần sau khi hai người tập luyện xong, cô hỏi như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT