"Anh đừng sợ tôi, tôi... tôi đã sợ hãi một mình rất lâu rồi, làm ơn, xin hãy trả lời tôi đi."
Ốc Nhất Liễu cắn răng không lên tiếng. Ai biết bên ngoài là thứ gì, dù bây giờ hắn có nhìn thấy đối phương, khuôn mặt đối phương vẫn bình thường, cũng không dám chắc một lát nữa cô ta sẽ không lột mặt ra – huống chi, tất cả những điều này đều có thể là do bộ não bị tâm thần phân liệt của hắn tưởng tượng ra.
Người phụ nữ kia bỗng nức nở một tiếng, dường như cũng không thể chịu đựng được nữa. Cô đẩy cửa bước vào buồng bên cạnh, Ốc Nhất Liễu vội vàng lùi về hướng ngược lại. Hắn hơi cúi người xuống, nhìn thấy một đôi giày da đế bằng màu đen của phụ nữ, trên mũi giày còn đính nơ.
"Tôi nghi không biết có phải mình điên rồi không."
Ít nhất tiếng khóc của cô ấy là thật. Cùng với giọng mũi nặng trịch, giữa những tiếng sụt sịt không ngừng, người phụ nữ kia không biết là đang nói với hắn hay đang tự trút bầu tâm sự:
"Tôi chịu không nổi nữa rồi, lúc đầu ở công ty tôi còn giả vờ được, nhưng gần đây, cha mẹ tôi, bạn thân của tôi, gần như tất cả... mặt của họ đều bắt đầu biến dạng, còn những người không biến dạng thì lại chẳng nhìn ra được gì... Tôi chịu không nổi nữa, tôi thật sự mong mặt mình cũng biến dạng theo cho xong..."
Cửa nhà vệ sinh nam đột nhiên bị đẩy mạnh ra, người phụ nữ kia vội nén tiếng khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play