Cô cúi đầu nhìn những ngón tay của mình, thấp giọng nói:
"Đây đã là lòng từ bi lớn nhất ta có thể dành cho các ngươi."
Lâm Tam Tửu ngồi yên tại chỗ, bất động nhìn những thi thể đan xen trên mặt đất phía trước một lúc lâu. Cô đột nhiên cảm thấy, người sống luôn coi cái chết là một chuyện kinh khủng thật sự rất vô lý. Bọn họ chết đi mà không đau đớn, không khổ sở, đến giây phút cuối cùng vẫn ôm ấp hy vọng. Sau khi chết, những tiếng ồn ào mà cuộc đời không tài nào rũ bỏ được đã biến mất, họ trở thành một dạng tồn tại khác, vĩnh hằng và tĩnh lặng.
So với sự sống, trạng thái chết chóc này có gì không tốt chứ? Nhìn họ nằm trên mặt đất, cuối cùng đã thoát khỏi cuộc sống luôn dày vò, thúc giục, lừa dối và khiến họ sợ hãi. Giờ đây, trông họ thật ngây thơ, trong sáng và tự do tự tại.
Cô lại chậm rãi thở dài một hơi. Lần này, dĩ nhiên không có ai chết ở cuối hơi thở của cô. Hơi thở của cô chỉ khẽ khuấy động không khí rồi tan biến trong không gian dưới lòng đất này.
Suy nghĩ này có lẽ là "bất thường", nhưng thứ mà cô bắt đầu hoài nghi lúc này chính là sự "bình thường" .
Quý Sơn Thanh vẫn im lặng đứng bên cạnh cô, ánh mắt không ngừng quét qua lại giữa mấy cái xác và Lâm Tam Tửu. Nhưng dường như dù thông minh đến mấy, cậu cũng không biết nên nói gì vào lúc này. Trong sự im lặng của cậu, nếu nói Lâm Tam Tửu vốn còn ôm chút hy vọng may mắn, thì giờ đây nó cũng dần lụi tàn. Con người khi đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan mà mình không có lời giải, thường có xu hướng dựa dẫm vào câu trả lời và sự cứu rỗi của một sinh linh phi nhân loại – cô cũng không ngoại lệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play