Đúng rồi, chiếc dập ghim kia!
Sau khi Van Gogh đổ chiếc dập ghim đó ra từ miệng cô gái mắt hồ ly, dường như không ai chạm vào nó; nếu Spaan đến để cứu cô gái mắt hồ ly, anh ta chắc chắn sẽ tìm thấy chiếc dập ghim bên cạnh cô ta – không, không đúng.
Nếu nói anh ta đến để cứu người, thì hướng đáp xuống của Spaan có vẻ không đúng... Nơi anh ta đáp xuống không phải là nơi cô gái mắt hồ ly ở trong trí nhớ của cô. Chẳng lẽ anh ta không phải đến cứu người?
"Sao tôi có thể để cô gái đó ở nguyên chỗ cũ được chứ." Van Gogh đúng lúc này thở dài một tiếng, như thể đã đoán được suy nghĩ của cô. "Tôi không thể di chuyển vật phẩm mục tiêu của họ, chẳng lẽ tôi còn không thể di chuyển cô ta sao?"
Nói cách khác, Spaan bây giờ vì muốn cứu cô gái mắt hồ ly nên đã bị dẫn đến nơi khác, xem ra không tìm thấy chiếc dập ghim đó rồi – Lâm Tam Tửu nén lại sự nôn nóng, đang suy nghĩ phải làm gì tiếp theo thì thấy bóng dáng Van Gogh trước mắt nhoè đi; cô giật mình định giơ tay phòng thủ, nhưng thấy mục tiêu của đối phương không phải mình, mà lại vươn tay tóm lấy Trần Hán Vũ.
Ngay cả người trong cuộc cũng chưa kịp phản ứng đã biến thành một cái bóng vẽ một đường parabol trên không trung; tiếng kêu kinh hãi của cậu ta ngày càng xa, lại bị Van Gogh vung tay ném sang nửa sân của đội Spaan. "Đi tìm kệ hàng trong khu vực của họ, chú ý nghe tôi chỉ huy!" Lời này của cô ta còn chưa dứt, Trần Hán Vũ đã biến mất, cô ta lập tức quay đầu về phía Lâm Tam Tửu.
"Tôi biết rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT