Giọng điệu của cô y tá giống hệt cô giáo tiểu học năm xưa, cô ta nhìn chằm chằm Đặng Ỷ Lan, cười nói:
"Người chồng đã chết của cô bị điều tra ra có liên quan đến vụ trộm ở bảo tàng đấy, muốn trộm đồ không thành, bị phe kia thanh toán mới chết, bọn họ còn chưa bắt được hung thủ đâu."
Ngày hôm đó Đặng Ỷ Lan không ăn được gì, đến tối lại nôn ra hai lần.
Nhập viện chưa đầy một tuần, cô đã cảm thấy mình có lẽ sắp bị bệnh tâm thần thật rồi. Có một bệnh nhân cả ngày lẩm bẩm "Họ nghe thấy tôi nói chuyện", "Mắt của họ ở khắp nơi "; người ta nói ông ta bị hoang tưởng bị hại – nhưng Đặng Ỷ Lan lại thấy ông ta nói có lý.
Đến ngày thứ năm, việc xuất viện đã trở thành một hy vọng mong manh. Thế giới bên ngoài lùi xa thành một giấc mơ, nhớ lại chỉ thấy xa vời. Chỉ cần vài ngày, ba mươi mấy năm sống ở bên ngoài của cô đã trở nên mơ hồ, như một đám tro tàn, bị gió thổi tan đi từng chút một.
Cô trở nên ít nói, thường ngây người nhìn chằm chằm vào một điểm. Dường như không nghĩ gì, nhưng lại luôn cảm thấy rất mệt mỏi.
Trưa hôm đó, cô ngồi trong nhà ăn cùng những bệnh nhân nhẹ khác. Cô đang ngẩn người nhìn khay cơm của mình thì có một người đến ngồi đối diện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT