Trên cột đèn vẫn còn dán tờ rơi tìm người, bao nhiêu ngày qua vẫn chưa bị xé đi. Trong cơn gió đêm lạnh lẽo, Đặng Ỷ Lan lấy từ trong túi rác ra một chiếc áo khoác mỏng, khoác lên bộ đồ ngủ để trông mình có vẻ bình thường hơn một chút. Cô cũng không ngại bẩn, ngồi xuống dưới chân cột đèn có dán tờ rơi, ngón chân lạnh cóng, co quắp lại trong đôi dép lê màu hồng. Xương cụt vẫn còn đau âm ỉ, nhưng cô lại cảm thấy một sự an tâm hiếm có.
Nơi nào có Hán Quân, cô luôn cảm thấy rất an tâm.
Bất ngờ là, đã muộn thế này mà vẫn có người vừa tan làm từ bến tàu Đồng Địa đi ra. Khi Đặng Ỷ Lan nghe thấy tiếng người, cô mới giật mình, nhận ra mình đang ở đâu – cô ngẩng đầu lên, thấy mấy người nam nữ mặc đồng phục nhân viên đang đi ra ngoài.
"Hôm nay lại làm muộn thế."
Một người phụ nữ phàn nàn:
"Ngày nào cũng tăng ca mà lương không tăng..."
"Tháng sau sẽ không bận như vậy nữa, vào mùa vắng khách rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play