Chuyện như vậy thì có cách nào chứ? Những chuyện không thuận lòng này, chẳng phải là thường tình sao? Nhưng cô không khuyên chồng như vậy, chỉ rót cho anh một tách trà, lặng lẽ nắm tay anh ngồi một lúc. Vài phút sau, Hán Quân vô thức nhẹ nhàng vuốt ve tay cô.
Một con người sống động như vậy, một con người khác biệt như vậy... giờ đây bị nhét vào trong túi nhựa đen, mặt mũi sưng vù đến biến dạng.
Khi Đặng Ỷ Lan cuối cùng cũng thoát khỏi dòng ký ức, cô phát hiện mình đang khóc đến khản cả giọng, không ngừng muốn đẩy những viên cảnh sát đang giữ mình ra, muốn lao trở lại bụi cây nhỏ đó, để xem Hán Quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại im lặng ngã xuống đất bùn. Màn đêm đen kịt như mực, đèn đường không soi sáng, đèn pin không soi sáng, đèn xe cảnh sát cũng không soi sáng. Mọi thứ đều mơ hồ, cô thậm chí không nhớ mình đã gọi cảnh sát.
"Người nhà, kiềm chế cảm xúc!" Một viên cảnh sát trung niên quát to, có lẽ vì xảy ra một vụ án nghiêm trọng nên sắc mặt cũng rất khó coi. "Lúc nãy cô có động vào thi thể không? Cô làm vậy là phá hoại hiện trường, chúng tôi phá án kiểu gì? Hợp tác với chúng tôi một chút!"
Đúng – đúng – đây là một vụ giết người.
Có người đã giết Hán Quân.
"Tôi... tôi biết ai đã giết anh ấy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT