"Vâng, vâng, tìm được rồi... nhưng có chút sự cố..." Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua. "Cây đinh đâm vào đầu rồi, người bình thường không sống nổi. À, ngài nói... tôi xử lý? Cái này, có người chết tôi cũng khó xử... Sợ tội tự sát không được sao? Vâng, vâng, nhưng... không phải... tôi biết rồi... được."
Hắn cúp điện thoại, sắc mặt khó coi thở ra một hơi.
"Mẹ kiếp."
Hắn thầm chửi một tiếng, lại cầm điện thoại lên, lần này là gọi cho một số khác.
Hán Quân chưa chết, hay nói đúng hơn, là tạm thời chưa chết hẳn – dù sao hắn cũng không phải là một người hoàn toàn bình thường. Hắn nằm dưới gầm tủ, nhất thời không còn cảm thấy đau đớn ở đâu nữa. Hắn nhìn vũng máu của mình ngày càng loang rộng, nghe tiếng Bành ca ngày càng xa dần, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Đặng Ỷ Lan.
Chẳng qua cũng chỉ là đi xem mắt thấy hợp rồi cưới thôi... Chắc vài năm nữa cô ấy sẽ tái hôn.
Rốt cuộc, mình vẫn không thể vượt qua được biển cả này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT