"Bị bắt đi đột ngột như vậy... Chắc họ sợ lắm phải không?"
Điều đó là khó tránh khỏi. Cũng chỉ có Ngô Luân mới đi lo lắng cho cảm xúc của con tin khi bị bắt cóc.
"Ăn cơm xong, hai người... sẽ đi tìm họ à? Vậy... nhà xưởng đó cụ thể ở đâu?"
Ngô Luân lơ đãng vốc một nắm mì sợi bỏ vào nồi, nhỏ giọng hỏi. Gần đây cô luôn có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhờ cái "thuyết mì nóng" của mẹ cô mà mấy ngày nay Lâm Tam Tửu đã ăn ít nhất bốn, năm bữa mì. Cô cũng không biết Ngô Luân muốn dùng nó để an ủi người ăn mì hay người làm mì nữa.
"Đúng vậy, nhưng tôi sẽ không làm hại đến tính mạng của họ."
Cô vừa trả lời, vừa chậm rãi vươn tay cầm chiếc điện thoại trên bàn trà lên, lật qua lật lại ngắm nghía mấy lần. Ngô Luân tính tình có chút xuề xòa, không thích dùng ốp lưng điện thoại; mặt sau chiếc máy đời cũ này đã có không ít vết xước, cứ thế bị vứt tùy tiện trên bàn.
Hà Hoan vốn đang lười biếng tựa vào sô pha, thấy vậy liền nhướng mày, mỉm cười, hỏi bằng âm lượng mà người thường tuyệt đối không thể nghe thấy:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play