"Như vậy là không ra, không ra được đâu."
Dù trải qua một phen kinh hoàng như vậy, vị trị liệu sư kia vẫn bám theo như hình với bóng, lúc này đang nằm sấp bên cạnh khoang nước, thở hổn hển nói:
"Anh cứ nghỉ dưỡng cho tốt, đừng... đừng nghĩ đến việc trộm đồ của chúng tôi."
Quý Sơn Thanh không lên tiếng.
Cậu mờ mịt ngồi dưới đất, nhẹ nhàng áp trán lên khoang nước. Spaan chắc chắn đã thấy vụ rơi máy bay vừa rồi, hắn sẽ sớm tìm cách đến đây... Nhưng điều cậu đang nghĩ lúc này lại không phải chuyện đó. Cái tên Spaan chỉ thoáng hiện lên trong đầu rồi biến mất.
Khi chị không có ở đây, cậu như thể bị mù, dù có quay bao nhiêu vòng tại chỗ cũng không tìm thấy ánh sáng. Và khi chị ở bên người khác, cậu lại cảm thấy mình như một con thiêu thân bị nhốt trong lồng kính; lần này đến lần khác đâm vào thành lồng, đâm đến gãy cánh, thảm hại, nhưng vẫn không thể đến gần nguồn sáng ấm áp và rực rỡ kia.
Ngay từ đầu, cậu đã cầu xin chị, chỉ cần hai tháng. Đưa chị trở lại kho dữ liệu là không thể, nên cậu nghĩ, hai tháng cũng được. Gỡ bỏ cái lồng kính, để cậu được sưởi ấm dưới nguồn sáng, mặc cho đôi cánh bị lửa thiêu đốt dần cong lại... Hai tháng sau cậu sẽ phải đối mặt với sự hụt hẫng lạnh lẽo đến mức nào, đó là chuyện của hai tháng sau. Nhưng, ngay cả hai tháng ông trời cũng không cho cậu; một người đi, sẽ lại có một người khác đến, cái lồng kính ngăn cách cậu và chị, sẽ không bao giờ được gỡ bỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT