"Lời thừa tôi không nói nữa."
Sau khi kể xong kinh nghiệm chiến đấu của trận trước, Lâm Tam Tửu trầm giọng nói:
"Chỉ cần các cô nhớ, sau khi trận đấu này kết thúc, tất cả phải ở lại để giúp đỡ các tuyển thủ ngày mai."
Cứ như vậy, số lượng tuyển thủ sẽ ngày càng đông, không dám hy vọng có thể dùng cách này để đánh bại Vườn Địa Đàng, nhưng ít nhất có thể bảo vệ tính mạng của những người đến sau, không để họ phải chịu kết cục như Tân Nghi và những người khác.
Có lẽ vì nghĩ đến bản thân mình cũng nhờ những lời này mà có hy vọng sống – cô vừa dứt lời, đã có người đột nhiên nức nở; một cô gái với mái tóc như tổ chim khổng lồ, gật đầu lia lịa, khiến người ta lo lắng mái tóc đó sẽ rụng xuống.
Giữa những tiếng đáp lời nghẹn ngào, điều khiến Lâm Tam Tửu có chút bất ngờ và cảm động là, trong chín người, không ai nói sẽ bỏ rơi người phụ nữ vô danh trên mặt đất – có lẽ trải nghiệm ác mộng này ngược lại đã kích thích mặt kiên cường nhất trong lòng người, ngay cả Bạch Tiểu Khả cũng góp ý:
"Tôi có thể bảo diện thủ của tôi cõng cô ấy..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT