Vẻ vui mừng trên mặt Lộc Diêm dần phai nhạt, trở lại vẻ vô cảm như một chiếc mặt nạ thạch cao:
"... Các nhân cách chúng tôi không nhìn thấy nhau, cũng không thấy được thế giới bên ngoài, không biết mình tồn tại dựa vào cái gì, càng không biết tại sao mình lại sống, chỉ có thể vô vọng trôi nổi trong bóng tối. Căn phòng tối tăm mà Phùng Thất Thất từng miêu tả cho cô, cô sẽ sớm được chứng kiến thôi. Nhưng có một điểm khác biệt... ở đó không có cảm giác gì cả. Mùi cây cỏ tôi đang ngửi thấy, sự mát lạnh của nước, và cả gió nữa... ở bên trong không cảm nhận được gì hết, giống như bị chôn sống mà không chết được, hoặc ý thức bị mắc kẹt trong cơ thể người thực vật vậy."
Cô nhóc không khỏi khẽ run lên:
"Tôi... tôi có giết cô cũng không sao, nhưng nghĩ đến việc phải đưa cô vào đó... tôi lại cảm thấy tội lỗi." Cô ta khẽ thở dài. Khi hại chết người khác, cô ta không hề áy náy, nhưng lúc này lại lần đầu tiên có chút không nỡ: "Tôi sẽ không để cô phải sống quá lâu trong đó đâu. Không ai đáng bị lưu đày trong bóng tối như vậy..."
Lâm Tam Tửu từ từ ngẩng đầu lên.
Cô đang ở trong một cú sốc chưa từng có, đến nỗi cơn giận cũng như phai nhạt đi, trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng, những lời Lộc Diêm nói vừa rồi cũng chỉ nghe được lõm bõm bốn năm phần. Ý thức lực sau khi dùng hết vẫn chưa có cơ hội hồi phục, nên Ý Lão Sư dĩ nhiên cũng không có ở đây. Nếu không, cô đã có thể hỏi Ý Lão Sư xem rốt cuộc mình đang ở trong trạng thái gì...
Tại sao cô không biến thành nhân cách?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play