"Rõ ràng không phải máu thịt thật, sao lại nặng thế..."
Lâm Tam Tửu ngồi nghỉ trên một quầy thu ngân không có người chết, nghe vậy, không kìm được tò mò hỏi:
"Tôi đã muốn hỏi từ lâu... lúc trước có Martha ở đây, tôi cũng không tiện hỏi. Con Đọa Lạc Chủng kia nói cô ấy là máu giả thịt giả, là có ý gì?"
"Cô ấy là nhân cách tôi phân tách ra, theo một nghĩa nào đó cũng là một người độc lập."
Lư Trạch vừa nói vừa uống nước:
"Tuy nhiên, mức độ chân thật của cô ấy lại phụ thuộc vào năng lực của tôi... Hiện tại năng lực của tôi chưa đủ, nên nhiều chỗ trên người Martha vẫn chưa được... ờ, chân thực cho lắm."
Lâm Tam Tửu gật đầu, không hỏi thêm. Hai người bổ sung nước, nghỉ ngơi một lúc, rồi cảm thấy dạ dày trống rỗng đang cồn cào khó chịu.
"Chúng ta đến khu thực phẩm xem sao?"
Lâm Tam Tửu đề nghị.
"Chờ đã."
Lư Trạch ngăn cô lại, nhìn quanh một vòng, hỏi:
"Ở đây có thứ gì tiện tay có thể làm vũ khí không?"
"Cậu không biết đấy thôi, những nơi có nhiều vật tư như siêu thị thường là nơi xảy ra nhiều biến cố nhất..."
Lư Trạch và Lâm Tam Tửu cẩn thận đi xuyên qua những dãy kệ hàng tối om, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sau lưng đối phương. Mỗi người cầm một chai rượu vang đỏ – hết cách rồi, ở cửa siêu thị ngoài thứ này ra thì chẳng có gì có thể dùng làm vũ khí cả. Đương nhiên, dùng rượu vang để đối phó với Đọa Lạc Chủng thì không đáng tin lắm, nhưng vẫn có thể dùng để ném rồi bỏ chạy.
Martha bị họ cố ý đặt nằm thẳng đơ giữa hai cái xác ở cửa, nhìn qua trông không khác gì một người đã chết. Chỉ là sau khi cô ta tỉnh lại có nổi giận hay không thì đó là chuyện của Lư Trạch...
"Chúng ta đến khu đồ ăn chín..." Lư Trạch thì thầm. Hắn vừa định bảo lát nữa sẽ bắt đầu ăn từ khu đồ ăn chín thì mũi đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Hắn không cam lòng cầm lên một hộp salad khoai tây rau củ, nhưng vừa chạm vào đã vội ném đi:
"Hỏng hết rồi! Hóa thành nước cả rồi!"
"Chuyện đó không phải là đương nhiên sao?"
Lâm Tam Tửu dở khóc dở cười hỏi lại.
Mất khoảng hai mươi phút, hai người mới mò mẫm đi hết một vòng siêu thị. Ngoài mấy cái xác nằm sâu bên trong, mọi thứ khác đều bình thường. Giờ thì không cần phải cảnh giác nữa, hai người đặt chai rượu vang xuống – cứ giơ mãi cũng mỏi tay – rồi sóng vai đi về.
"Tuy không có ánh nắng chiếu trực tiếp, nhưng siêu thị dưới lòng đất một khi mất điện thì tối quá... Cậu có biết đèn pin ở đâu không?"
Lư Trạch hơi bực bội:
"Từ khi đến cái Địa Ngục Cực Ôn này, tôi toàn phải ở trong bóng tối."
"Lát nữa tìm thử xem, tôi cũng không biết có bán không, dù sao đây cũng là một siêu thị nhập khẩu cao cấp." Trong lúc Lâm Tam Tửu nói chuyện, hai người đã đi tới khu thực phẩm, mỗi người vơ vội mấy gói đồ ăn không nhìn rõ là gì rồi ôm vào lòng. "Nhưng tôi nhớ họ có bán nến thơm... miễn là có ánh sáng là được."
Vừa khẽ nói chuyện với Lâm Tam Tửu, Lư Trạch vừa mò mẫm mở một gói đồ ăn ra.
"A, cái này là khoai tây chiên..."
Hắn vừa mừng rỡ kêu lên một tiếng thì trong siêu thị yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói:
"Lư Trạch, cút ra đây cho tôi!"
Đúng là giọng của Martha.
"Martha? Martha, cô tỉnh rồi!"
Lư Trạch nghe vậy vội kéo Lâm Tam Tửu chạy về phía cửa, chỉ vài bước đã tới nơi. Dưới ánh sáng hắt vào từ bên ngoài, Martha đang đứng giữa hai cái xác với vẻ mặt chán ghét, mái tóc đỏ rực và khuôn mặt đen nhẻm tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Lư Trạch vội cười hì hì giải thích vài câu, lại lấy gói khoai tây chiên trong tay dỗ dành Martha một lúc lâu, cô ta mới hừ một tiếng trong mũi, coi như cho qua chuyện. Ngay sau đó, cô ta nhìn sang Lâm Tam Tửu, vẻ mặt có chút do dự như muốn nói lại thôi.
Lâm Tam Tửu không hiểu sao bỗng thấy hơi căng thẳng, cô đặt đồ ăn trong tay xuống, nhìn Martha hỏi:
"Số liệu của tôi có vấn đề à?"
"Cũng không hẳn là có vấn đề... Có lẽ do trước đây mẫu của tôi quá ít."
Martha cười như để an ủi cô rồi nói:
"Số liệu của cô không giống với bất kỳ ai tôi từng đo trước đây."
"Là sao?"
Lâm Tam Tửu vội hỏi.
"Nói không thì khó hiểu lắm, hay là cô tự xem đi!"
Martha vừa dứt lời, móng tay trên ngón trỏ của cô ta lập tức dài ra – khác với những lần trước, lần này đầu móng tay của cô ta ánh lên một vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt.
Martha nhìn quanh, tìm một góc hơi tối rồi ra hiệu cho hai người đi theo. Tiếp đó, cô ta dùng ngón trỏ viết chữ trong không trung – mỗi một chữ viết ra đều hiện lên màu vàng nhạt, lơ lửng giữa không khí.
Lâm Tam Tửu cố nén vẻ kinh ngạc nhưng không thành công lắm.
"Bên trái là chỉ số của cô."
Martha vừa viết vừa giải thích:
"Tôi cũng sẽ viết của Lư Trạch ra để cô tiện so sánh."