Dư Uyên có thể đã rơi xuống bất kỳ nơi nào trong dãy núi lạnh lẽo đó; cô đơn thương độc mã, dù có mất mười ngày nửa tháng, có lẽ cũng không tìm được anh hay chiếc phi hành khí. Nó vẫn chưa có tên, vì Lâm Tam Tửu hy vọng Dư Uyên sẽ đặt tên cho nó; dù sao mọi công việc lái, sửa chữa, bảo dưỡng đều do anh tự tay làm. Nhưng Dư Uyên đã do dự nhiều ngày, mỗi ngày đều nghĩ ra một cái tên mới, nhưng lại cảm thấy không có cái nào đủ hay, cứ phân vân so sánh cho đến tận bây giờ... cuối cùng cũng không còn cần thiết nữa.
Dù chân trời phía đông vẫn chìm trong bóng tối, cô vẫn có thể cảm nhận được bình minh không còn xa. Khi trời sáng, có lẽ việc tìm kiếm sẽ thuận lợi hơn một chút...
"Khi trời sáng, cô phải đi ký tên rồi." Ngay sau ý nghĩ đó, Ý Lão Sư thở dài trong đầu cô. "Lần cuối cô ký tên là vào buổi trưa, phải không?"
"... Phải."
"Cô đừng ngốc nữa, ký tên nhiều nhất cũng chỉ mất một hai tiếng, ký xong về cô vẫn có thể tìm tiếp."
"... Tôi biết."
Dư Uyên đã thay cô bước vào con đường chết, bây giờ rất có thể đang nằm trong một khe núi nào đó, với đôi mắt xám trắng vô hồn nhìn thẳng lên bầu trời đêm. Hoặc anh vẫn chưa chết, cơ thể bị tàn phá vẫn còn chút hơi tàn, đang chờ cô đến cứu — trong khi đó, cô lại phải vì trốn tránh cái gọi là "nguy hiểm đến tính mạng" mà chạy xuống núi, rụt rè ký tên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play